Học viện Ánh – Bóng chìm trong một buổi sáng đầy sương mù. Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân dội lại trong hành lang rộng lớn. Các học sinh hối hả tới lớp, nhưng ánh mắt của họ liên tục hướng về Lục Dạ, như thể cậu là trung tâm của một lực hút vô hình mà không ai có thể cưỡng lại.
Trong suốt ba ngày đầu tiên, Lục Dạ đã chứng minh rằng sức mạnh của mình không chỉ đặc biệt mà còn vượt xa mọi học sinh bình thường. Điều này khiến một số người ghen tị, và kẻ nổi bật nhất trong số đó là Trình Mộ, cậu học sinh kiêu ngạo, nổi tiếng vì tài năng và tính cách hiếu chiến. Ánh mắt Trình Mộ luôn lóe lên sự thách thức mỗi khi nhìn thấy Lục Dạ.
Sáng nay, Trình Mộ quyết định hành động. Khi các học sinh tập trung tại Sân tập trung học thuật, Trình Mộ bước ra giữa sân, giọng cao và rõ ràng:
“Lục Dạ! Tôi muốn thử sức với cậu. Nghe nói cậu không có cảm xúc mà vẫn điều khiển ma thuật? Chúng ta sẽ xem điều đó có đúng không!”
Không ai dám phản ứng, không khí im lặng đến mức từng cử chỉ, từng nhịp thở đều rõ ràng. Lục Dạ đứng yên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía Trình Mộ, không nói một lời.
Nhậm Thanh, đứng gần đó, nhíu mày. “Cậu ấy… không sợ hả?” cô thì thầm.
Lục Dạ chỉ gật nhẹ, ánh mắt lạnh lùng như tấm gương.
Trình Mộ giơ tay, một luồng lửa giận bùng lên từ lòng bàn tay, đỏ rực và nóng bỏng, lao thẳng về phía Lục Dạ. Các học sinh xung quanh nép sát vào tường, lo sợ cơn thịnh nộ này sẽ thiêu rụi mọi thứ.
Nhưng điều xảy ra vượt ngoài tưởng tượng: Lục Dạ chỉ đứng im, và luồng lửa như chạm phải một bức tường vô hình, dừng lại giữa không trung, rồi tự tách ra thành hàng trăm tia lửa nhỏ, bay tán loạn nhưng không gây hại ai.
Mọi người kinh ngạc. Thầy Lâm Cường cũng nhíu mày, không thể tin vào mắt mình. “Sức mạnh này… không dựa trên cảm xúc, mà là… ý chí thuần khiết.”
Trình Mộ đỏ mặt, giận dữ. “Không thể nào! Không cảm xúc mà có thể điều khiển lửa như thế! Tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Cậu lao tiếp, phát ra một chuỗi lửa liên hoàn, nhanh như chớp. Nhưng Lục Dạ, vẫn đứng yên, dùng tay ra hiệu, và tất cả luồng lửa bị khống chế, di chuyển theo hình xoắn ốc, uyển chuyển và hoàn hảo.
Nhậm Thanh tiến lại gần Lục Dạ, thì thầm: “Cậu… dùng ý chí mà điều khiển chúng… không cần cảm xúc.”
Lục Dạ gật đầu, ánh mắt vẫn bình lặng. “Đúng. Không cần cảm xúc, nhưng phải tập trung tuyệt đối.”
Xung quanh, các học sinh bắt đầu bàn tán xôn xao. Một số hùa theo Trình Mộ, thốt lên: “Cậu ta là đe dọa! Phải loại cậu ta ra khỏi sân tập!”
Một số khác lại nhìn Lục Dạ với ánh mắt thán phục: “Người này… mạnh hơn bất kỳ ai trong học viện.”
Trận đấu kéo dài hơn nửa giờ. Mỗi lần Trình Mộ phóng lửa, Lục Dạ đều dễ dàng điều khiển, phản chiếu hoặc làm tan biến luồng năng lượng mà không hề động chân động tay. Nhưng dần dần, Trình Mộ nhận ra rằng chỉ sức mạnh chưa đủ, Lục Dạ còn thông minh và nhạy bén trong việc sử dụng ma thuật.
Một lần, Trình Mộ cố gắng sử dụng một phép thuật phức tạp, kết hợp lửa và không khí để tạo ra một cơn bão lửa nhắm thẳng vào Lục Dạ. Các học sinh nín thở, không dám hít một hơi. Nhưng Lục Dạ, bằng sự tập trung tuyệt đối, dùng năng lượng vô cảm điều khiển cơn bão, tách thành những luồng khí riêng lẻ, nhẹ nhàng hạ xuống đất mà không gây thiệt hại nào.
Trình Mộ thất vọng, giọng run: “Không thể… cậu… quá mạnh!”
Lục Dạ vẫn đứng im, ánh mắt như thể nói: “Mọi thứ chỉ là thử thách.”
Nhưng trận đấu này cũng để lại một hậu quả: Lục Dạ nhận ra rằng sức mạnh đặc biệt của mình, mặc dù vượt trội, vẫn khiến cậu bị cô lập. Các học sinh khác, trừ Nhậm Thanh và một vài người, bắt đầu giữ khoảng cách. Một số thì ghen ghét, một số thì lo sợ, còn những kẻ thù đang âm thầm quan sát, lập kế hoạch để lợi dụng hoặc hãm hại cậu.
Sau trận đấu, Nhậm Thanh kéo Lục Dạ ra một góc sân:
“Cậu… cậu có biết không? Năng lực của cậu… không ai ở học viện này từng thấy. Nhưng điều đó cũng khiến cậu trở thành mục tiêu.”
Lục Dạ nhìn cô, giọng trầm: “Tôi biết. Nhưng tôi sẽ không thay đổi. Sức mạnh của tôi là của tôi.”
Chiều hôm đó, Lục Dạ quyết định thử khám phá giới hạn sức mạnh. Cậu bước ra sân vắng, nhắm mắt, hít sâu và tập trung hoàn toàn vào bản thân. Một luồng năng lượng lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể, lan khắp sân tập, khiến cỏ cây rung rinh, ánh sáng từ rune trên sân nhấp nháy theo nhịp điệu ma thuật.
Cậu thử tạo ra một mê cung năng lượng vô hình, một thử thách mà ngay cả các pháp sư bậc thầy cũng khó làm. Mê cung xuất hiện hoàn hảo, các luồng ánh sáng uốn lượn, phân tách không một sai sót. Lục Dạ nhận ra rằng năng lực đặc biệt của mình không chỉ là sức mạnh vật lý, mà còn là khả năng kiểm soát, sắp xếp và tối ưu hóa ma thuật bằng ý chí.
Nhưng trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực vẫn theo dõi cậu. Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong gió:
"Ngươi… đã lộ diện. Ma Thuật Không Tim… sự xuất hiện của ngươi sẽ thay đổi mọi thứ. Ta sẽ không bỏ qua."
Lục Dạ vẫn không hề hay biết. Cậu chỉ cảm nhận một điều duy nhất: sức mạnh của bản thân vẫn còn tiềm ẩn, và thế giới ma thuật này… chỉ mới bắt đầu thử thách cậu.
Buổi tối, khi các học sinh về phòng ký túc xá, Lục Dạ ngồi trên ban công, ánh trăng chiếu lên mái tóc đen nhánh. Cậu cảm nhận sự im lặng tuyệt đối trong lòng, nhưng một luồng sức mạnh mới đang dần thức tỉnh. Nó lạnh lùng, tinh khiết và đầy tiềm năng – một sức mạnh không dựa trên cảm xúc, nhưng có thể vượt qua mọi giới hạn.
Đêm ấy, gió thổi qua học viện, mang theo một lời thì thầm vô hình:
"Ngươi… đã xuất hiện. Ma Thuật Không Tim… sẽ làm rung chuyển thế giới."
Với Lục Dạ, đây chỉ là một buổi tối bình thường. Nhưng với học viện và thế giới xung quanh, sự xuất hiện của cậu sẽ là một cơn bão chưa ai có thể lường trước, mở ra chuỗi thử thách và xung đột chưa từng thấy.