Sáng hôm sau, ánh sáng lờ mờ xuyên qua tán cây phát sáng, rải xuống nền rêu mềm. Lâm Dật nhíu mày, cơ thể vẫn mang bộ long bào đen bạc, dáng đứng uy nghi đến mức chính anh nhìn vào gương nước gần đó cũng phải giật mình. Anh thở dài, nghĩ đến cà phê buổi sáng mà giờ đây chỉ còn là giấc mơ xa xôi.
Nhưng cà phê thì không có, thay vào đó là một bữa sáng kỳ lạ do các sinh vật ma tộc nhỏ bé, giống như thỏ nhưng phát sáng xanh lam, chuẩn bị sẵn. Chúng nhảy nhót xung quanh, đưa cho anh một món ăn trông như bánh tráng ánh bạc. Lâm Dật nhăn mặt, cắn thử một miếng, vị đầu tiên khiến anh nhớ đến… bột giấy trộn hạt óc chó? Nhưng ít nhất cũng đỡ đói.
Cô gái từ hôm qua xuất hiện, bước tới như bóng ma, ánh mắt sắc lạnh vẫn giữ nguyên. “Ngươi dậy sớm thật,” cô nói. “Hôm nay sẽ là buổi tập đầu tiên. Nếu ngươi không làm theo, tộc trưởng mới sẽ… rất phiền phức cho cả tộc.”
“Buổi tập? Tôi chưa kịp… ừm… làm quen với cơ thể mình, chưa kịp cà phê, chưa kịp đánh răng…” Lâm Dật lắp bắp. Cô gái nhíu mày nhưng không cười, chỉ ra hiệu cho anh đi theo.
Cô dẫn anh đến một khu vực rộng lớn, xung quanh là những tán cây phát sáng và những hồ nước trong suốt, phản chiếu ánh sáng xanh tím huyền bí. Một vài sinh vật bay lượn trên không, lấp lánh như những viên đá quý biết bay. “Ngươi sẽ học cách điều khiển năng lực,” cô nói, giọng lạnh lùng. “Đầu tiên là cơ bản: tập trung tinh thần, cảm nhận năng lượng quanh ngươi.”
“Tinh thần? Năng lượng? Tôi… tôi là nhân viên văn phòng. Chưa bao giờ phải tập trung năng lượng kiểu này…” Anh lẩm bẩm, nhưng cơ thể tự động đứng thẳng, tay chân cảm nhận luồng khí lạ trong máu. Khi nhắm mắt, một cảm giác ấm áp – mạnh mẽ lan tỏa từ lòng bàn tay đến khắp cơ thể.
“Được. Giữ nhịp thở… tập trung…” lời cô vang vọng trong đầu. Anh thử hít một hơi thật sâu, và bỗng nhiên cây cỏ xung quanh rung rinh, lá cây phát ra ánh sáng mạnh hơn, một sinh vật ma nhỏ bay vụt qua, dừng lại trước mặt anh. “Đấy, ngươi vừa tạo ra liên kết đầu tiên với sinh vật tộc. Không tệ.”
Anh mở mắt, sững sờ. “Chuyện gì vừa xảy ra? Tôi… chỉ hít thở thôi mà?” Cô gái nhíu mày, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa có chút thích thú: “Ngươi không phải hít thở bình thường. Ngươi là tộc trưởng, năng lực đã tồn tại trong cơ thể này từ lâu. Việc của ngươi là học cách điều khiển.”
Cô dẫn anh tới một khu vực thử thách: hình vuông rộng lớn, tường rào ánh sáng xanh, giữa đó xuất hiện ba sinh vật ma cao lớn, lai giữa hổ và rồng, đôi mắt đỏ rực. “Ngươi phải hạ gục chúng. Nếu không, chúng sẽ hạ ngươi trước khi kịp hít thở.”
“Cô đang đùa tôi chứ?” Lâm Dật há hốc mồm, nhưng khi sinh vật gầm lên, cơ thể anh tự nhảy về phía trước. Một luồng sức mạnh phát ra từ tay, đánh bật con thứ nhất, rồi con thứ hai. Con thứ ba to lớn hơn, lực mạnh hơn, đẩy anh ngã ra xa. “Ôi… sao tôi lại làm được chuyện này? Tôi chỉ là nhân viên văn phòng mà!” Anh vừa đau vừa kinh ngạc.
Cô gái đứng bên, mắt dõi theo, không nói gì. Trong ánh mắt cô, Lâm Dật cảm thấy một thứ gì đó giống như tò mò pha lẫn ngạc nhiên. Sau một hồi, anh đứng dậy, run rẩy, mồ hôi nhễ nhại. Sinh vật thứ ba bị đánh bật ra xa, cúi đầu như thừa nhận sức mạnh của anh.
“Được rồi… tạm ổn. Nhưng đừng nghĩ mình đã xong. Đây chỉ là khởi đầu,” cô nói, giọng lạnh nhưng ẩn chút khen ngợi. Lâm Dật thở hổn hển, vừa ngồi xuống, vừa tự nhủ: “Thôi chết… vậy là tôi sẽ phải tập luyện mỗi ngày, đối diện với hổ rồng ma? Và cô gái này… lạnh lùng quá, nhưng sao tôi cứ thấy tim mình đập loạn nhịp mỗi khi cô ấy nhìn tôi nhỉ?”
Trong lúc nghỉ ngơi, anh nhìn quanh khu rừng phát sáng, sinh vật huyền bí bay lượn, và cô gái đứng xa xa, ánh mắt chăm chú quan sát. Anh nhận ra một điều kỳ lạ: dù bị cô xem thường và bắt tập luyện đến kiệt sức, trái tim anh lại rung động. “Thôi nào… đừng nghĩ lung tung. Tôi phải sống sót trước đã, sau đó mới tính chuyện tim mạch.” Nhưng anh không thể ngăn ánh mắt lén nhìn cô gái, quan sát từng động tác uyển chuyển, tinh tế, và sức mạnh tiềm ẩn mà cô mang.
Cô gái bước tới, trao cho anh một thanh kiếm ma pháp nhỏ. “Hôm nay kết thúc tại đây. Ngươi sẽ luyện tập thêm với thanh kiếm này. Học cách điều khiển, không chỉ bằng sức mạnh, mà còn bằng tâm trí. Ngươi có 24 giờ để thích nghi.”
“24 giờ… Tôi vừa mới sống sót qua thử thách đầu tiên… và giờ lại phải luyện kiếm nữa sao?” Lâm Dật than thở, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy một niềm háo hức kỳ lạ. Anh nhìn cây cối, sinh vật huyền bí, và cô gái… nhận ra cuộc sống cũ đã kết thúc. Một thế giới hoàn toàn mới, vừa đáng sợ vừa hấp dẫn, đã mở ra, và anh không thể quay lại nữa.