Ánh sáng sớm xuyên qua tán cây phát sáng, lấp lóa trên nền rêu mềm, tạo thành những vệt sáng xanh tím kỳ ảo. Lâm Dật đứng giữa sân tập, tay cầm thanh kiếm ma pháp nhỏ, nhìn chăm chú vào cô gái – người đứng đó, mắt vẫn lạnh như băng, nhưng trong ánh nhìn thoáng qua, anh nhận ra có chút… tò mò.
Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Được rồi, Lâm Dật. Nhân viên văn phòng từng ngủ gục trên bàn giờ là tộc trưởng ma tộc, cầm kiếm ma pháp, và… phải sống sót qua tập luyện này. Không còn đường quay đầu.”
Cô gái đặt tay lên hông, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của anh: “Ngươi phải hiểu, kiếm ma pháp không chỉ dựa vào sức mạnh thể chất. Tâm phải tĩnh, ý phải mạnh, khí phải hòa với kiếm. Nếu không… kiếm sẽ phản chủ.”
“Được rồi, tĩnh tâm, ý mạnh… khí hòa với kiếm… Nghe như… thiền yoga phiên bản ma tộc vậy.” Lâm Dật lẩm bẩm, nhưng không còn cách nào khác. Anh khép mắt, hít sâu, cố gắng cảm nhận luồng năng lượng chảy qua tay và kiếm.
Lúc đầu, không có gì xảy ra ngoài việc cơ thể anh rung lên nhẹ. Thanh kiếm phát ra ánh sáng nhạt, rồi bất ngờ, một luồng khí xanh mạnh mẽ vọt lên, xung quanh những sinh vật ma nhỏ lướt qua hoảng hốt. Anh giật mình, suýt đánh rơi kiếm.
“Đừng sợ. Hãy hợp nhất với kiếm, đừng điều khiển nó bằng sức mạnh riêng của ngươi.” Cô gái nhắc, bước tới gần hơn. Lâm Dật hít sâu lần nữa, tập trung, và lần này… thanh kiếm như biết nghe lời, ánh sáng xanh dịu lại, chảy theo nhịp tay anh.
Một sinh vật ma mới xuất hiện: một con rồng nhỏ lửa, vảy đỏ lấp lánh, mắt hồng dữ tợn. Nó lao về phía anh, gầm lên khàn khàn. Lâm Dật chưa kịp phản ứng, cơ thể tự động di chuyển, vung kiếm, một luồng sáng xanh cắt qua không trung, đánh bật sinh vật ma ra xa. Anh đứng sững, tim đập loạn nhịp.
“Ôi trời… tôi chỉ muốn thử cảm nhận kiếm thôi mà, sao nó lại phản ứng mạnh như vậy?” Anh thầm nghĩ, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Cô gái đứng đó, ánh mắt dõi theo, môi nhếch lên một nụ cười hiếm hoi. “Ngươi có tiềm lực lớn. Nhưng tiềm lực không đủ, nếu không học cách kiểm soát, sẽ gây nguy hiểm cho chính ngươi và tộc.”
Ngày trôi qua, Lâm Dật luyện kiếm liên tục. Thanh kiếm trong tay trở thành phần cơ thể thứ hai của anh, mỗi nhát chém đều phải hòa với năng lượng xung quanh. Mồ hôi nhễ nhại, cơ thể đau nhức, nhưng trái tim anh bắt đầu… háo hức.
Trong lúc nghỉ giữa buổi luyện tập, cô gái bước tới, đưa cho anh một bình nước ma pháp: “Uống đi. Sẽ giúp khôi phục năng lượng nhanh hơn.” Lâm Dật nhận lấy, cảm giác ấm áp lan tỏa, máu lưu thông mạnh hơn. Anh nhìn cô, không nói gì, nhưng trong ánh mắt lén lút, một chút xấu hổ pha lẫn tò mò hiện lên.
“Cô… cô không định chỉ cho tôi cách sử dụng kiếm sao?” Anh hỏi, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.
“Thật sự, chỉ có ngươi tự cảm nhận,” cô đáp. “Ta sẽ hướng dẫn nếu ngươi không tiến bộ, nhưng điều quan trọng là tự ngươi tìm ra nhịp điệu, hợp nhất kiếm và năng lượng.”
Lâm Dật nhíu mày, vừa bực bội, vừa tò mò. “Thế nghĩa là tôi… tự mày mò với sinh vật ma nguy hiểm, trong khi cô đứng nhìn?” Anh nói, giọng pha chút hài hước.
Cô gái nhún vai, ánh mắt nghiêm túc: “Nếu không tự trải nghiệm, ngươi sẽ không bao giờ hiểu kiếm ma pháp thật sự là gì.”
Bằng một nỗ lực cuối cùng, Lâm Dật tập trung hoàn toàn. Thanh kiếm phát ra ánh sáng dịu, gió nhẹ quanh anh xoay tròn, hình thành một vòng tròn ma thuật nhỏ xung quanh. Sinh vật ma rồng đỏ lao vào, anh vung kiếm, và lần này, không cần sức mạnh, mà chỉ bằng sự hợp nhất tâm – ý – khí, anh dễ dàng đẩy sinh vật ma ra xa, làm nó chao lượn rồi biến mất trong ánh sáng xanh.
Cô gái dõi theo, môi cong lên: “Được, ngươi đã tiến bộ. Nhưng còn nhiều điều phải học. Đêm nay, ta sẽ đưa ngươi đi tìm nguồn năng lượng cổ xưa, nơi giúp ngươi hiểu rõ hơn về thân phận tộc trưởng.”
Lâm Dật thở dài, vừa mệt, vừa hứng thú: “Nguồn năng lượng cổ xưa… nghe như… phim khoa học viễn tưởng, nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản đâu nhỉ?”
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng rừng cây phát sáng dịu lại, Lâm Dật ngồi trên tảng đá, tay vẫn cầm thanh kiếm, nhìn cô gái đứng xa xa. Anh nhận ra trái tim mình… rung động một cách kỳ lạ. Cô gái lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng đôi mắt thoáng qua những cảm xúc mà anh chưa bao giờ nhìn thấy ở ai khác.
Anh thầm nhủ: “Được rồi, Lâm Dật. Cuộc sống cũ đã kết thúc. Giờ là thời gian sống một đời mới, trong thế giới ma tộc. Không biết tôi sẽ trở thành tộc trưởng mạnh mẽ hay chỉ là… một kẻ lạc loài trong rừng cây phát sáng, nhưng chắc chắn, cuộc đời này sẽ… không nhàm chán chút nào.”
Đêm đến, ánh sáng từ cây rừng phát ra như những ngôi sao nhỏ rơi xuống, xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng lá xào xạc và nhịp thở của anh. Lâm Dật nhìn thanh kiếm trong tay, nghĩ đến thử thách ngày mai, nghĩ đến cô gái đứng xa kia, và nhận ra một điều: một cuộc đời mới vừa bắt đầu, vừa đáng sợ, vừa quyến rũ, và anh… không thể quay lại nữa.