Năm đó, khu cư xá số 9 chưa được gọi là cư xá, chỉ là dãy nhà cấp bốn xây dở dang. Mảnh đất cuối hẻm – nơi nay là nhà số 12 – khi ấy là một khu vườn hoang rậm rạp, có một căn chòi nhỏ bằng gỗ lợp tôn, nằm lẻ loi giữa đám cỏ dại.
Một ngày tháng Chạp năm 1994, đứa trẻ tên Trần Duy Linh, 10 tuổi, con của ông Trần Văn Dậu – một thợ hồ nghèo – được báo là mất tích. Cậu bé vốn sống ở đầu hẻm, tính tình hiền lành, hay chơi với mèo hoang, thường lẻn vào khu vườn hoang để tìm chỗ trốn mỗi khi bị cha đánh.
Ba ngày sau, thi thể của Linh được tìm thấy – bị chôn sơ sài ngay dưới nền đất căn chòi gỗ. Cảnh sát đến, phong tỏa, lập hồ sơ. Nhưng vụ án nhanh chóng rơi vào bế tắc vì không có ai bị nghi ngờ cụ thể.
Duy nhất chỉ có một nhân chứng là cậu bé hàng xóm cùng chơi tên Minh – chính là Minh, em trai của Trí.
Minh khi ấy chỉ mới 9 tuổi, sau cú sốc đã trở nên trầm cảm, ít nói, thường la hét giữa đêm. Cậu được đưa đi điều trị tâm lý tại một trung tâm tư nhân ở ngoại ô. Và từ đó, vụ án… bị quên lãng.
Hiện tại.
Hân ngồi trước gương, ánh đèn vàng vẽ thành vệt mờ trên đôi mắt sâu thẳm của cô. Trên bàn, một tấm ảnh cũ – ngả màu – có ba đứa trẻ đứng trước chòi gỗ: Linh, Minh và… một bé gái.
Hân chạm tay vào mặt đứa bé gái trong ảnh. Giọng thì thầm:
— Em xin lỗi Linh. Em nhớ mọi thứ rồi. Nhưng… nếu em nói ra, ai sẽ tin em?
Một giọng trầm vang lên từ trong góc tối:
— Sẽ không ai tin đâu. Nhưng nếu em không nói… thì quá khứ sẽ tự đến mà đòi nợ.
Hân quay lại. Minh bước ra từ bóng tối, gầy gò, nhưng đôi mắt sáng lên mãnh liệt.
— Anh nên ra đi từ lâu rồi. Nhưng khi em tìm lại được tấm ảnh đó… anh biết, em đã sẵn sàng.
Cùng lúc đó, bà Sáu nhận được một gói quà nhỏ treo trước cửa. Bên trong là một cuốn nhật ký cũ, giấy đã úa vàng, bìa ghi: "Của Minh – 1995". Bà lật từng trang, từng dòng chữ run run hiện lên:
"Ngày… Em thấy chú Tùng dắt Linh vào chòi. Chú bảo sẽ cho kẹo. Nhưng Linh khóc. Em đứng sau bụi chuối, không dám ra…"
"…Em không nói với ai. Chú Tùng nhìn em. Chú nói nếu em kể, mẹ em sẽ bị đuổi khỏi nhà thuê."
"Em ghét chú. Em thấy chú chôn Linh. Em thấy. Em thấy hết. Nhưng em im lặng."
Bà Sáu ngồi sụp xuống, tay run lẩy bẩy. Ông Tùng – người vừa mất tích – là hung thủ giết người năm 1994.
Ngọc đọc được bản sao nhật ký từ bà Sáu, lập tức gọi Trí:
— Em biết anh vẫn còn giữ tấm ảnh cũ chụp ba đứa trẻ đúng không? Trong đó… có cả Hân. Hân là bé gái thứ ba. Cô ấy cũng đã thấy.
Trí run run gật đầu. Anh mở điện thoại, lôi ra ảnh chụp lại từ bản cũ. Tấm hình y hệt tấm Hân đang cầm. Nhưng trong hình của Trí… khuôn mặt đứa bé gái đã bị cào xước.
Ai đó đã cố xóa Hân khỏi ký ức.
Tối đó, căn nhà số 12 sáng đèn. Lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng.
Hân ngồi ở giữa, trước mặt là những người hàng xóm: bà Sáu, chị Dung, Ngọc và Trí. Cô kể hết.
Về năm 1994. Về Minh, Linh, và cả cô – ba đứa trẻ sống giữa sự bỏ rơi, nghèo đói và bạo lực.
Về cái chết của Linh. Về ánh mắt của ông Tùng. Về sự im lặng kéo dài suốt gần 30 năm.
Khi Hân kể xong, cả căn phòng im phăng phắc. Bà Sáu bật khóc. Dung thì thở dốc, còn Ngọc lặng người nhìn Trí. Minh – hoặc thứ gì đó còn sót lại từ Minh – đứng bên góc nhà, nhìn Hân mỉm cười.
Rồi… tan biến.