Gió đầu mùa thổi về từ sông lớn, len lỏi qua từng mái tôn, từng khe cửa gỗ ọp ẹp trong khu cư xá. Không ai nói ra, nhưng tất cả đều cảm nhận: khu hẻm không còn như xưa.
Sau buổi tối Hân kể toàn bộ sự thật, không ai còn gọi cô là "cô gái kỳ lạ ở nhà số 12" nữa. Nhưng cũng không ai dám đến gần.
Sáng hôm sau, một nhóm công an mặc thường phục xuất hiện. Họ nói là nhận được thư nặc danh kèm bản sao nhật ký của Minh, yêu cầu điều tra lại vụ án năm 1994.
Căn nhà số 12 được kiểm tra kỹ lưỡng. Họ tháo một phần sàn gỗ cũ, phát hiện dưới lớp nền xi măng là… mảnh đất chưa từng được san bằng hoàn toàn. Trong đất có mảnh vải trẻ con, vài chiếc răng sữa – được xác nhận là phù hợp với hồ sơ của Trần Duy Linh.
Xác minh xong, khu hẻm rúng động. Bà Sáu nằm liệt giường cả tuần. Dung xin nghỉ dạy, còn Ngọc thì dọn về nhà mẹ.
Căn nhà ông Tùng vẫn khóa im ỉm. Sau đó vài ngày, một nhóm thanh niên phát hiện thi thể ông Tùng trôi dạt dưới chân cầu Bến Nghé, trên tay vẫn còn đeo chiếc nhẫn bạc khắc chữ “T.”
Khám nghiệm cho thấy, ông chết do ngạt nước. Không có dấu hiệu bị giết. Cảnh sát kết luận: ông tự tử.
Hân ngồi một mình trước hiên nhà, chiếc đài nhỏ phát bản cải lương cũ rích. Cô nhìn đám trẻ trong xóm đá cầu, nghe bà con xì xào rồi lại im bặt khi đi ngang. Cô không giận. Cũng không trách.
— Em có định rời khỏi đây không? – Trí hỏi khi đứng phía sau.
— Em không biết. Em đã sống trong cái bóng của câu chuyện này quá lâu. Nhưng giờ… em nghĩ có thể sống dưới ánh sáng.
Trí gật đầu, rồi quay bước. Anh không còn là người đàn ông cộc cằn, dễ nổi nóng như trước nữa. Câu chuyện năm xưa đã thay đổi tất cả.
Một tuần sau, cả xóm bất ngờ khi Hân tổ chức một bữa tiệc nhỏ ngay trước sân nhà 12. Cô mời tất cả người trong hẻm: bà Sáu, chị Dung, cả vợ chồng Ngọc – Trí, và cả những người từng chỉ trích cô.
Cô dọn ra bàn chè đậu đen, món bà Sáu từng nấu. Chị Dung mang đến món bánh chuối hấp. Trẻ con được phát kẹo.
Không ai nói chuyện quá nhiều. Nhưng ánh mắt nhìn Hân đã khác.
Khi tiệc tàn, bà Sáu đứng dậy, run run bước đến:
— Cô bé à… nếu con định ở lại, bác sẽ đưa con mấy tấm ván mới. Làm lại cái hiên. Cái mái hiên cũ quá rồi.
Hân cười nhẹ:
— Con cảm ơn bác. Nhưng cái mái hiên này… chính là thứ duy nhất còn lại của quá khứ. Con muốn giữ nó. Để nhớ rằng… mình từng sống sót.
Gió lại lùa qua, mang theo mùi ẩm của đất, và thoảng đâu đó… một giọng trẻ con khúc khích cười trong gió.