Căn nhà số 9B – nơi ông Tùng từng sống – nằm im lìm suốt ba tháng kể từ khi người ta vớt được thi thể ông ở bờ kè Bến Nghé. Bức tường loang lổ rêu xanh, cánh cửa sắt cũ kỹ rỉ sét, như gợi lại vết tích u ám của một thời từng bị chôn kín.
Khi giấy tờ thừa kế hoàn tất, con trai ông Tùng – sống tận Đà Lạt – rao bán căn nhà trên một nhóm kín của giới thợ điện lạnh. Chỉ sau vài ngày, người mua đã xuất hiện. Không ai khác, là ông Vinh – một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng tầm thước, nước da sạm nắng, gương mặt gân guốc, ít nói, ánh mắt như từng chứng kiến nhiều mất mát.
Không ai biết rõ vì sao ông Vinh lại chọn khu hẻm cũ kỹ này để an cư. Chỉ biết, ông đến một mình, tự lái chiếc xe tải nhỏ chở vài thùng đồ nghề, vài tấm nệm cũ, một cái tủ gỗ sứt chân và một cái lồng chim không có chim. Người ta bảo ông là thợ sửa máy lạnh lành nghề, sống lang bạt mấy chục năm, nay muốn yên ổn tìm góc nhỏ để nghỉ ngơi tuổi già.
Ngày dọn đến, cả hẻm nửa chào nửa tò mò. Ông không nói nhiều, chỉ cười nhẹ và cúi đầu. Hân – đứng bên hiên nhà số 12 – cũng nhìn sang, đôi mắt lạnh lẽo như muốn dò xét. Ánh mắt hai người gặp nhau thoáng chốc, rồi tách ra như chưa từng giao thoa.
Ông Vinh dọn dẹp căn nhà một cách cẩn thận. Những lớp bụi phủ dày được lau sạch. Vết máu cũ trên bậu cửa – mà không ai dám nhắc – được ông dùng dao cạo nhẹ rồi thở dài, không nói. Nhưng có một thứ ông không đụng tới: chiếc tủ gỗ lớn đặt ở góc phòng khách. Tủ gỗ mun, cũ mèm, ngả màu, ổ khóa hoen gỉ.
Đêm đầu tiên, sau khi tắm rửa, ông ngồi uống trà một mình dưới mái hiên trước. Hẻm về khuya vắng ngắt, chỉ có tiếng gió lùa qua mái tôn lạch cạch và tiếng mèo kêu kéo dài. Bất chợt, ông nghe tiếng rầm nhẹ ở phía sau. Ông đứng dậy, bước qua phòng bếp, mở cánh cửa hậu – nơi nhìn thẳng sang vách tường nhà số 12.
Ngay lúc ấy, một tấm khăn trắng bay ngang trước mắt ông. Không có gió. Không có ai. Chỉ là một bóng trắng lướt qua trong chớp mắt. Ông nheo mắt nhìn kỹ: là cửa sổ khép hờ của Hân, và mảng tường tróc vữa cạnh đó.
Ông Vinh đóng cửa lại, rút khăn chậm trán: “Chắc mình mệt quá rồi.”
Nhưng khi ông vừa xoay người, tiếng bước chân lại vang lên. Không phải từ sân sau. Mà là trong nhà.
Ông quay lại phòng khách, bật đèn pin, lia khắp bốn phía. Không ai. Không thứ gì xáo trộn. Nhưng trên sàn nhà, gần sát vách bên hông – ông phát hiện hàng chữ được khắc bằng vật nhọn:
“Đừng mở cửa sau sau 2 giờ sáng.”
Chữ nhỏ, nghiêng ngả, có dấu vết thời gian. Như thể đã ở đó từ rất lâu.
Ông đưa tay sờ thử. Lớp bụi phủ theo đường khắc bay đi, lộ ra vết gỗ non phía dưới. Dưới ánh đèn pin, vết chữ trông như mới được viết chưa đầy tháng.
Ông ngồi thừ người xuống ghế. Câu chữ xoáy vào tâm trí, gợi về một ký ức nào đó đã cũ. Nhưng trước khi kịp nghĩ thêm, tiếng chuông gió nhà hàng xóm bất ngờ vang lên lanh canh.
Hân.
Cô đang đứng bên khung cửa sổ, nhìn sang. Không chào. Không gật đầu. Chỉ đứng đó – như thể đã thấy hết