Sáng hôm sau, ông Vinh dậy sớm, pha một ấm trà đậm, rồi lặng lẽ bước vào phòng khách – nơi chiếc tủ gỗ mun vẫn đứng im lìm ở góc nhà như một bóng ma cũ. Từ hôm chuyển đến, ông vẫn chưa một lần mở nó. Không phải vì sợ, mà vì… tôn trọng.
Nhưng sáng nay, không hiểu vì lý do gì, ông cảm thấy có thứ gì đó đang đợi mình bên trong.
Ổ khóa đã hoen gỉ, nhưng không khóa. Ông chỉ cần xoay nhẹ, cánh cửa tủ kêu "két" một tiếng nặng nề, rồi từ từ hé mở. Mùi ẩm mốc lâu năm bốc lên, trộn lẫn với mùi giấy mục.
Bên trong chỉ có vài tập hồ sơ cũ, một hộp thiếc tròn và một phong bì vàng, dán kín, không đề tên người nhận. Nhưng trên góc trái, nét bút run rẩy ghi rõ:
“Nếu tôi không trở về, hãy đọc nó. Đừng ném đi.”
Ông Vinh ngồi xuống, rút lá thư ra khỏi phong bì. Giấy đã ố vàng, nhưng chữ viết vẫn rõ ràng. Nét chữ nghiêng nghiêng, đậm, quen thuộc một cách lạ lùng.
“Tôi viết những dòng này khi biết mình không còn nhiều thời gian. Không phải bệnh tật, không phải tuổi già. Mà là quá khứ. Nó đang tìm về.”
“Tôi từng yêu một người phụ nữ. Rất sâu đậm. Nhưng cô ấy mang trong mình nỗi đau lớn hơn cả tình yêu tôi có thể cho. Cô ấy rời bỏ tôi, mang theo một đứa trẻ chưa chào đời. Tôi không biết con trai hay con gái. Tôi cũng không có quyền được biết.”
“Nhiều năm sau, tôi thấy một cô gái chuyển về căn nhà số 12. Cô ấy có ánh mắt giống hệt người tôi từng yêu. Và tôi biết… quá khứ đã quay lại.”
“Tôi không dám nói chuyện. Không dám đến gần. Tôi đã làm nhiều điều tồi tệ trong đời. Nhưng nếu cô gái đó là con tôi… tôi muốn được nhìn thấy nó mỗi ngày, dù chỉ từ xa.”
“Tôi xin lỗi. Tôi chưa từng có can đảm làm người cha. Nhưng tôi đã âm thầm bảo vệ nó… theo cách của riêng mình.”
Lá thư kết thúc không có chữ ký. Chỉ có một dấu mực đen, như vệt nước mắt thấm qua trang giấy.
Ông Vinh đọc xong, tay vẫn run nhẹ. Ông nhìn về phía cửa sổ – nơi nhà Hân im lìm phía sau lớp rèm trắng.
Cô gái ấy… có thể là con gái ông Tùng?
Nếu đúng… thì mọi chuyện xảy ra năm 1994 càng thêm uẩn khúc. Ông Tùng, kẻ từng bị nghi giết người, lại viết một bức thư nhuốm đầy ân hận, như một người cha không thể nói lời yêu thương.
Đêm hôm đó, ông Vinh đặt lá thư lên bàn, để nguyên không cất lại. Rồi ông ra sau vườn, sửa lại chiếc ăng-ten cũ phía mái hiên. Khi trèo lên mái, ông phát hiện một lỗ thủng nhỏ trên vách gác mái, nơi có thể nhìn xuyên qua nhà bên cạnh.
Ông cúi xuống nhìn. Không thấy gì ngoài bóng đèn vàng mờ và dãy sách. Nhưng bỗng nhiên, một ánh sáng xanh lướt ngang – không phải ánh đèn, cũng không phải bóng người. Nó chỉ lóe lên chốc lát, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Khi ông quay lại phòng, lá thư trên bàn… đã biến mất.
Không có gió. Không ai vào nhà.
Chỉ có dòng chữ mới hiện lên ở mặt trong cánh tủ:
“Có những bí mật không dành để hé lộ.”