Mái Hiên Mùa Cũ

Chương 8: Ký Ức Trong Ảnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng chủ nhật, trời hửng nắng. Ông Vinh quyết định dọn lại ngăn tủ gỗ cũ. Mùi giấy mục vẫn còn đó, nhưng lần này, ông không cảm thấy khó chịu như hôm đầu tiên. Có điều gì đó khiến ông không thể ngưng nghĩ về lá thư đêm qua – và đặc biệt là việc nó biến mất.

Bên dưới lớp hồ sơ cũ, ông phát hiện một chiếc khung ảnh bằng gỗ đã sứt viền. Bức ảnh bên trong đã mờ, nhưng vẫn đủ để thấy ba người đứng cạnh nhau trước một bức tường trắng có dòng chữ: “Nhà Văn Hóa Lao Động Quận 4 – 1992.”

Người đầu tiên là ông Tùng – trẻ hơn, tóc còn đen rậm, mặc áo sơ mi ca rô. Bên cạnh là một phụ nữ tóc dài, mặc áo bà ba tím – nụ cười nhẹ, ánh mắt có nét buồn man mác. Cô gái đó… rất giống Hân.

Người thứ ba trong ảnh thì bị xé mất mặt. Chỉ còn lại phần vai và bàn tay đang đặt trên vai người phụ nữ. Một dấu hiệu rõ ràng cho thấy người chụp ảnh từng muốn xóa bỏ kẻ thứ ba khỏi ký ức.

Ông Vinh lau sạch mặt kính, cẩn thận đặt bức ảnh lên bàn. Lúc ấy, tiếng chuông cửa vang lên.

Người đứng ngoài là Ngọc – cô gái sống cùng Trí ở căn số 10. Tay cầm rổ trái cây, vẻ mặt ngại ngùng.

— Dạ… em xin lỗi vì làm phiền chú. Nhưng mà… nhà em nghe tiếng như có ai gọi tên Hân từ bên nhà chú. Gọi nhỏ lắm, nhưng cứ lặp đi lặp lại.

Ông Vinh gật đầu. Không ngạc nhiên.

— Vào xem luôn đi. Cô bé đó có vẻ được nhiều người quan tâm.

Ngọc bước vào, đảo mắt quanh căn phòng. Khi ánh mắt cô rơi vào khung ảnh, cô bất chợt sững người.

— Cái này… chú tìm thấy ở đâu?

— Trong tủ gỗ. Tôi đoán cô biết người trong ảnh?

Ngọc gật đầu chậm rãi:

— Người phụ nữ đó là mẹ của Hân. Còn người đứng cạnh bà ấy… bị xé mặt… nhìn vóc dáng… em nghĩ… là bố em.

Không khí trong phòng chùng xuống. Ông Vinh nhíu mày:

— Bố cô cũng từng biết mẹ của Hân?

Ngọc ngồi xuống, tay siết rổ trái cây:

— Em nghe mẹ kể là ngày xưa bố em từng có thời gian đi học văn hóa bổ túc cùng với vài người trong khu lao động. Trong đó có một người tên Mai, là mẹ của Hân. Sau này thì hai người mất liên lạc. Bố em… cũng không nhắc tới bà ấy nữa.

Ông Vinh trầm ngâm. Nếu đúng, thì mối quan hệ giữa ba người trong ảnh không chỉ là bạn bè đơn thuần. Tại sao ông Tùng lại giữ bức ảnh ấy? Và vì sao lại xé mặt người thứ ba?

Đêm hôm đó, ông Vinh đặt lại khung ảnh vào ngăn kéo. Trước khi đóng lại, ông liếc nhìn kỹ lần nữa. Lần này, ông nhận ra một điều kỳ lạ: phía sau khung ảnh có một dòng chữ nhỏ khắc bằng lưỡi lam:

“Cô ấy đã chọn anh. Nhưng con bé là của tôi.”

Tay ông khựng lại. Tim ông đập mạnh. Dòng chữ ấy xác nhận điều ông vẫn nghi ngờ: có hai người đàn ông cùng yêu mẹ của Hân, và cả hai đều tin rằng mình là cha của đứa bé.

Vậy… ai mới là cha ruột thực sự của Hân?

Và điều gì đã khiến họ biến từ bạn bè thành thù?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!