mãi là cô vợ duy nhất của anh

Chương 3: Ghen nhỏ, tình lớn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, ánh nắng vàng nhạt của mùa thu len lỏi qua cửa sổ văn phòng nhỏ nơi Lâm Thiên Hạ đang làm việc, tạo nên một khung cảnh dịu dàng nhưng cũng đầy căng thẳng. Dù từ chối lời mời làm trợ lý của Diệp Hàn Thương, cô vẫn không thể ngăn mình nghĩ đến người đàn ông quyền lực đó. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của anh hôm trước dường như vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, khiến cô vừa tò mò vừa lo lắng.

Thiên Hạ vừa bước vào phòng, thì nhận ra hôm nay mình vô tình trở thành tâm điểm chú ý của toàn công ty. Một dự án quan trọng mới được bàn giao, và nhiều nhân viên trong công ty, vốn biết cô là “người mới lạ”, bắt đầu xì xào:

“Nghe nói Thiên Hạ cứu một cậu bé hôm qua, thật đúng là may mắn.”

“Ừ, mà cậu ấy… đã gặp tổng tài Diệp Hàn Thương luôn, đúng là người may mắn cả đời.”

Thiên Hạ cúi đầu, má đỏ bừng, không biết nên trả lời thế nào. Cô chỉ muốn lặng lẽ làm việc, nhưng giờ đây mọi ánh mắt đều hướng về cô, khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa bối rối.

Chưa kịp định thần, thì điện thoại trong túi cô rung lên. Mở ra, Thiên Hạ thấy một tin nhắn:

“Hôm nay nếu ai làm cô khó chịu, cứ nhấc máy gọi tôi.”

Người gửi? Diệp Hàn Thương.

Thiên Hạ cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ. Cô chưa từng có ai quan tâm đến mình theo cách này. Một cảm giác ấm áp lạ kỳ tràn ngập.

Đúng lúc đó, một đồng nghiệp tên Triệu Vân bước tới, nụ cười mang chút tinh quái: “Thiên Hạ, nghe nói cô và Diệp tổng quen nhau rồi à? Thật không thể tin nổi.”

Thiên Hạ ấp úng, vội lắc đầu: “Tôi… không… không phải…”

Triệu Vân nhếch môi, ánh mắt có chút khiêu khích: “Ôi, đừng giả vờ nữa. Hình như Diệp tổng còn nhắn tin cho cô sáng nay cơ mà. Nghe nói, anh ta… quan tâm cô lắm đó.”

Thiên Hạ đỏ mặt, không biết phải giải thích thế nào. Cô cảm thấy cả văn phòng hôm nay như quay cuồng, mọi con mắt đều hướng về cô, vừa tò mò vừa thầm ghen tị.

Đang lúc cô còn bối rối, một tin nhắn khác vang lên:

“Cô ổn không? Nếu ai làm phiền, đừng ngại. Tôi sẽ đến.”

Thiên Hạ nhíu mày, tim đập thình thịch. Không thể tin được, anh thực sự để ý đến cô đến mức này sao? Cô vội giấu điện thoại, nhưng trong lòng lại thấy vừa lo lắng vừa hạnh phúc.

Buổi trưa, khi Thiên Hạ đang dọn hồ sơ trên bàn, Triệu Vân lại xuất hiện, lần này mang theo vài đồng nghiệp khác. Họ cười khúc khích, nhìn cô với ánh mắt vừa tò mò vừa tinh quái:

“Thiên Hạ, hôm qua Diệp tổng có nhắn tin gì nữa không? Chắc chắn là tin vui phải không?”

Thiên Hạ lúng túng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không có gì đâu, mọi người đừng đùa nữa…”

Một tiếng cười trầm vang lên từ cửa phòng. Mọi ánh mắt lập tức hướng về đó. Thiên Hạ giật mình, nhìn lên, thấy Diệp Hàn Thương đứng đó, dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy uy quyền.

“Diệp tổng… anh… sao anh đến đây?” Thiên Hạ vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, tim đập mạnh.

Anh bước vào phòng, giọng trầm: “Tôi nghe nói có người đang làm phiền cô Lâm Thiên Hạ?”

Cả phòng im lặng, ánh mắt của mọi người đều hướng về anh. Triệu Vân cố gắng cười, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hàn Thương, lập tức im bặt.

“Xin lỗi… à… à không… không có gì đâu ạ…” Triệu Vân lí nhí, mặt đỏ bừng.

Diệp Hàn Thương bước đến bàn Thiên Hạ, cúi xuống nhìn cô. Ánh mắt anh tràn đầy sự bảo vệ và quan tâm: “Cô ổn không?”

Thiên Hạ gật đầu, giọng nhỏ: “Em… em ổn.”

Anh nhíu mày, rồi quay sang mọi người trong phòng: “Tôi khuyên các anh chị nên cẩn thận với lời nói và hành động của mình. Cô ấy không phải là người có thể bị quấy rối hay làm phiền.”

Mọi người sững sờ, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và một chút nể phục. Sự xuất hiện và uy quyền của Diệp Hàn Thương khiến không ai dám nói thêm một lời nào.

Thiên Hạ cảm thấy tim mình như tan chảy, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Cô không ngờ, người đàn ông mà cô vừa gặp vài ngày trước, giờ đây lại quan tâm và bảo vệ cô đến thế.

Buổi chiều, Thiên Hạ trở về bàn làm việc, đầu óc vẫn còn lâng lâng. Cô nhận ra một điều, lần đầu tiên trong đời mình, có một người đàn ông sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô, không chỉ là lời nói, mà còn là sự hiện diện mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy an toàn.

Trong lúc làm việc, cô nhận được một tin nhắn khác:

“Ngày mai, tôi sẽ chuẩn bị một điều bất ngờ cho cô. Hãy chờ xem.”

Thiên Hạ đọc tin nhắn, tim đập nhanh, vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô tự hỏi, điều bất ngờ này là gì? Liệu anh có tiếp tục quan tâm đến cô theo cách này?

Buổi tối, Thiên Hạ về nhà, ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại mà không rời mắt. Cô tự hỏi: “Diệp Hàn Thương… anh ấy… thật sự quan tâm đến mình đến mức này sao?”

Cảm giác lạ kỳ này khiến cô vừa hồi hộp vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, những hành động nhỏ, lời nhắn nhủ, ánh mắt bảo vệ… đều đã khiến trái tim cô rung động một cách không thể kiểm soát.

Và trong khoảnh khắc yên tĩnh của đêm, Thiên Hạ nhận ra một điều: cô không chỉ tò mò về anh, mà còn bắt đầu… mong chờ sự xuất hiện của anh, từng ngày, từng giờ.

Sự bảo vệ bất ngờ, tình cảm xuất hiện lặng lẽ, nhưng mạnh mẽ ấy, như một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong lòng cô, khiến cô nhận ra rằng: đôi khi, ghen nhỏ cũng có thể trở thành tình lớn, và tình lớn ấy sẽ biến mọi khoảnh khắc bình thường trở nên đặc biệt.

Trong khi Thiên Hạ vẫn còn băn khoăn và ngập ngừng, Diệp Hàn Thương đã âm thầm quan sát cô từ xa, một nụ cười mơ hồ xuất hiện trên môi anh. Anh biết, với một cô gái hiền dịu nhưng mạnh mẽ như Thiên Hạ, chỉ cần một chút quan tâm, một chút bảo vệ… sẽ đủ để cô dần mở lòng.

Và rồi, một ngày bình thường, dưới ánh nắng thu dịu dàng, hai con người xa lạ từ khoảnh khắc định mệnh ấy, bắt đầu bước vào một mối quan hệ vừa ấm áp, vừa đầy bất ngờ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×