Tháng chín năm ấy, bầu trời vẫn còn vương chút oi ả của mùa hạ, nhưng những cơn gió nhẹ đầu thu đã kịp len lỏi qua khung cửa sổ giảng đường, mang theo mùi hương của hoa sữa thoang thoảng. Sân trường đại học Xôn Xao đông nghịt sinh viên mới. Họ cười nói, chụp ảnh, hẹn nhau lên giảng đường đầu tiên của đời sinh viên.
Lâm An kéo quai balo, loay hoay nhìn tấm bản đồ trường trong điện thoại. Cô vốn không giỏi định hướng, đã đi vòng ba lần mà vẫn chưa tìm thấy giảng đường D3. Nắng chiếu xuống, ánh sáng phản xạ từ sân gạch đỏ khiến mắt cô hoa lên. Cô khẽ thở dài, bước nhanh qua hàng cây, lòng vừa háo hức vừa lo lắng.
Cô là tân sinh viên khoa Báo chí, vừa rời khỏi một thị trấn nhỏ. Thành phố này đối với cô rộng lớn, ồn ào, và xa lạ. Mỗi tiếng còi xe, mỗi ánh đèn, mỗi khuôn mặt lướt qua đều như nhắc cô rằng, mình thật nhỏ bé giữa thế giới bao la này.
Và rồi, cô gặp anh.
Ngay ở ngã rẽ giữa hai dãy giảng đường, khi cô đang cúi xuống nhặt tờ giấy rơi khỏi tập hồ sơ, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
“Cậu làm rơi thẻ sinh viên.”
Cô ngẩng đầu lên, và thế giới bỗng như khựng lại.
Người con trai trước mặt cao hơn cô gần một cái đầu, dáng người thẳng, áo sơ mi trắng đơn giản, tay cầm chiếc thẻ sinh viên của cô. Ánh sáng xuyên qua tán lá, hắt lên khuôn mặt anh, tạo nên một khung cảnh gần như phi thực. Đôi mắt anh – sâu, lạnh, và có chút gì đó xa cách – như chứa cả khoảng trời mùa thu.
“À, cảm ơn cậu…” Cô lí nhí nhận lại thẻ, giọng nhỏ đến mức chính mình cũng suýt không nghe thấy.
Anh gật đầu nhẹ, rồi quay đi, dáng lưng thẳng tắp khuất dần giữa dòng người. Cô đứng nhìn theo, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả — không hẳn là rung động, nhưng là một ấn tượng không thể phai.
Buổi học đầu tiên bắt đầu. Giảng đường D3 lớn đến nỗi cô phải mất mười phút mới tìm được chỗ ngồi. Khi giảng viên điểm danh, cô nghe thấy một cái tên vang lên gần cuối: “Trần Minh.”
Cô hơi khựng lại. Cái tên ấy — vừa nãy hình như cô đã thấy trên tấm thẻ anh đeo trước ngực.
Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt anh ở hàng ghế trên. Anh cũng đang nhìn cô, ánh nhìn chỉ thoáng qua, không biểu cảm, nhưng đủ khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Giờ học trôi qua chậm rãi. Giọng giảng viên đều đều, cô cố ghi chép nhưng chẳng hiểu nổi mình đã viết gì. Chữ cô nguệch ngoạc, dòng này chồng lên dòng khác. Mỗi khi vô thức ngẩng lên, ánh mắt lại chạm phải bóng lưng anh.
Lâm An thầm mắng mình – chỉ là một người lạ thôi mà. Cậu ta chẳng có gì đặc biệt, chỉ tình cờ tốt bụng giúp cô nhặt thẻ sinh viên. Nhưng trái tim vẫn cứ đập loạn nhịp mỗi khi nghe thấy tên anh vang lên.
Giờ giải lao, cô ra ngoài rửa tay. Khi quay lại, chỗ ngồi cạnh cô có người mới – Hạ Vy, cô bạn năng động, tóc ngắn, ánh mắt sáng rực. Vy cười tươi như nắng.
“Chào cậu, mình là Hạ Vy, cùng lớp nè! Cậu ngồi đây từ đầu à?”
“Ừ, mình là Lâm An.”
Hai người bắt chuyện nhanh chóng. Hạ Vy nói không ngừng, kể từ việc cô nàng đi lạc, đến chuyện giảng viên nghiêm khắc, rồi bất ngờ hỏi:
“Nè, cậu thấy anh Trần Minh không? Cậu ấy học giỏi lắm đó. Năm trước đoạt giải nghiên cứu sinh cấp quốc gia, năm nay quay lại học song ngành luôn.”
Lâm An ngạc nhiên. “Cậu ấy học song ngành?”
“Ừ, vừa công nghệ thông tin vừa báo chí. Người đâu mà giỏi khủng khiếp, lại còn đẹp trai nữa.”
Cô chỉ cười, không đáp. Trong lòng bỗng có chút gì đó lạ lẫm – một tia ngưỡng mộ, pha chút bối rối.
Buổi học kết thúc, Trần Minh thu dọn sách vở rất nhanh, chỉ cúi đầu chào giảng viên rồi rời khỏi lớp. Anh chẳng mấy khi nói chuyện với ai, kể cả nhóm nam sinh ngồi gần. Cả người anh toát ra một sự trầm tĩnh đến mức người khác e dè.
Những ngày sau đó, Lâm An dần quen với nhịp sống đại học. Cô và Hạ Vy trở thành đôi bạn thân thiết, cùng đi học, cùng ăn cơm căn-tin, cùng học nhóm. Mỗi sáng, cô vẫn thấy Trần Minh ngồi ở hàng ghế thứ ba, luôn đến sớm, luôn im lặng. Anh ghi chép cẩn thận, nét chữ nghiêng nghiêng, sạch sẽ như chính con người anh.
Một lần, giảng viên giao bài tập nhóm. Lâm An và Hạ Vy bắt cặp với Trần Minh. Cô hơi lúng túng, còn Hạ Vy thì vui như mở hội.
“Trời ơi, nhóm mình có anh hotboy kìa!”
Cô liếc Vy một cái. “Đừng làm ồn, cậu ấy nghe thấy đó.”
Trần Minh ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nơi họ. Anh khẽ gật đầu: “Chúng ta hẹn làm ở thư viện chiều nay được chứ?”
Cả hai gật đầu lia lịa.
Buổi chiều hôm đó, Lâm An đến sớm. Thư viện vắng người, ánh nắng xiên qua ô cửa kính tạo thành những vệt sáng dài. Cô chọn một góc bàn gần cửa sổ, mở laptop chờ. Một lúc sau, anh đến. Vẫn dáng vẻ trầm tĩnh, áo sơ mi trắng, bước đi nhẹ nhàng như gió.
Họ bắt đầu thảo luận. Giọng anh trầm, chậm, rõ ràng. Mỗi khi nói, anh nhìn thẳng vào cô, khiến cô chẳng thể giữ nổi bình tĩnh. Thỉnh thoảng anh cúi xuống ghi chú gì đó, mùi hương nhàn nhạt từ tóc anh khiến cô lúng túng đến mức không dám ngẩng đầu.
Khi buổi học kết thúc, anh nói khẽ: “Cậu viết khá tốt, diễn đạt tự nhiên. Lần sau có thể phụ trách phần mở bài nhé.”
“Cảm ơn… mình sẽ cố.”
Anh cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi đến mức khiến tim cô rung lên.
Tối ấy, về ký túc xá, cô nằm trên giường, mở điện thoại, lướt qua danh sách nhóm chat lớp. Dòng tin nhắn “Trần Minh vừa đăng bài mới” hiện lên. Cô nhấn vào xem.
Là một bài viết ngắn – nói về cảm giác khi bắt đầu một điều mới, khi đứng giữa ngã rẽ của tuổi trẻ, vừa háo hức, vừa sợ hãi.
Cô đọc đi đọc lại, từng câu chữ như gõ vào lòng mình.
“Có những cuộc gặp gỡ, không biết là tình cờ hay sắp đặt. Nhưng chỉ cần một ánh mắt, cả thế giới trong tim bỗng đổi thay.”
Cô khẽ cười. Có lẽ anh không viết cho ai cả, chỉ là cảm xúc thoáng qua. Nhưng với cô, từng chữ lại như lời thủ thỉ.
Một tuần sau, nhóm họ được chọn thuyết trình đầu tiên. Lâm An chuẩn bị kỹ, suốt đêm chỉnh lại slide. Khi đến lớp, cô hồi hộp đến mức tay run. Trần Minh đứng bên cạnh, nói nhỏ:
“Đừng lo, mình đứng sau cậu.”
Chỉ bốn chữ, nhưng khiến cô thấy yên lòng lạ thường.
Buổi thuyết trình diễn ra suôn sẻ. Khi kết thúc, giảng viên khen phần mở bài – phần cô phụ trách – là “truyền cảm, có chiều sâu.” Cô nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại, ánh nhìn ấy không nói gì nhưng như thay cho lời khen.
Tối đó, Hạ Vy trêu chọc:
“Lâm An ơi, mình thấy anh Trần Minh hình như quan tâm cậu đó nha.”
Cô vội xua tay. “Đừng nói bậy, cậu ấy đối xử tốt với ai cũng thế thôi.”
“Thế mà mình thấy ánh mắt cậu ấy chỉ dừng lại ở cậu thôi đấy.”
Lâm An cười trừ, nhưng tim lại khẽ nhói. Cô không dám nghĩ nhiều. Giữa họ, khoảng cách vẫn xa – anh giỏi giang, nổi bật, còn cô chỉ là một cô gái bình thường.
Nhưng từ hôm ấy, mỗi sáng đến lớp, cô lại chọn ngồi ở hàng ghế gần anh hơn một chút. Khi giảng viên hỏi, cô cố gắng trả lời nhiều hơn, để anh chú ý. Còn anh – dù ít nói – luôn mỉm cười mỗi khi ánh mắt họ vô tình gặp nhau.
Một chiều, trời đổ mưa lớn. Cô quên mang ô, đành đứng trú dưới hiên giảng đường. Sinh viên chạy tán loạn, mưa xối xả như trút. Giữa màn mưa, anh bước đến, tay cầm ô, dừng lại trước mặt cô.
“Đi cùng không?”
Cô ngẩng đầu, ngỡ ngàng.
“Nhưng mình sợ làm ướt cậu.”
“Không sao.” Anh nghiêng ô về phía cô, nửa vai mình ướt sũng.
Trên đường về, tiếng mưa hòa với tiếng bước chân. Họ không nói gì, chỉ im lặng đi cạnh nhau. Cô cảm nhận được hơi ấm từ anh, mùi xà phòng dịu nhẹ, và nhịp tim của chính mình đang đập loạn nhịp.
Khi đến ký túc xá, anh khẽ nói:
“Lần sau nhớ mang ô.”
“Ừ… cảm ơn cậu.”
Anh gật đầu, quay đi. Dáng anh mờ dần trong mưa, nhưng trong lòng cô, hình ảnh ấy lại khắc sâu như vĩnh viễn không thể phai.
Đêm đó, cô viết vào nhật ký:
“Hôm nay, lần đầu tiên, chúng tôi cùng chung một chiếc ô.
Có lẽ, từ ngày đầu tiên gặp anh, trái tim tôi đã bắt đầu có một khoảng dành riêng cho anh.”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Những giọt mưa như tiếng lòng của một cô gái trẻ đang bước vào mùa yêu đầu tiên — ngọt ngào, bối rối, và đầy mộng mị.
Và cô không biết rằng, trong căn phòng khác của ký túc xá nam, Trần Minh cũng đang mở laptop, nhìn vào dòng chữ trên màn hình chat nhóm:
“Lâm An, cậu về an toàn chưa?”
Anh gõ rồi xóa, xóa rồi gõ lại, cuối cùng vẫn không gửi đi.
Anh chỉ khẽ mỉm cười, thì thầm với chính mình:
“Thật ra, mình cũng muốn biết ngày đầu tiên gặp cậu… có phải là khởi đầu của định mệnh không.”