Sáng hôm ấy, trời se lạnh, những tia nắng yếu ớt xuyên qua khung cửa lớp học. Lâm An bước vào, tim vừa hồi hộp vừa lo lắng. Hạ Vy nhìn cô từ bàn đầu, cười nhếch mép:
“Cậu trông như sắp làm chuyện quan trọng lắm ấy. Có phải cậu đang nghĩ về anh ấy không?”
Lâm An đỏ mặt, cúi xuống, cố giả vờ chú tâm vào sách vở. Nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi Trần Minh – người đang đứng trước bảng, dáng điềm tĩnh, tập trung viết những công thức. Khoảnh khắc anh quay lại nhìn lớp, ánh mắt vô tình chạm vào cô, làm tim cô nhói lên một nhịp.
Cô tự nhủ: “Sao một ánh nhìn và nụ cười đơn giản của anh lại khiến tim mình rung động đến thế?”
Tiết học trôi qua chậm rãi, nhưng Lâm An vẫn không thể tập trung. Cô ghi chép hời hợt, ánh mắt thường xuyên lướt về phía Trần Minh. Anh cũng như mọi khi, nghiêm túc nhưng thi thoảng vẫn nở nụ cười khẽ khi thấy cô.
Khi giảng viên cho nghỉ giữa giờ, Trần Minh bước đến bàn cô:
“Cậu ổn không?” Giọng anh dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng đủ để cô cảm nhận được sự quan tâm.
“Ừ… mình ổn,” cô trả lời, giọng run run, mắt cúi xuống sổ tay.
Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, không nói gì thêm. Khoảnh khắc ấy, không cần lời, Lâm An cảm thấy tim mình như được xoa dịu. Nhưng cô biết hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt. Anh sẽ rời thành phố vài ngày để tham gia một dự án học thuật, và cô cảm thấy hụt hẫng không thể giải thích.
Chiều hôm ấy, lớp có buổi ngoại khóa. Trần Minh đến bên cô, nhẹ nhàng hỏi:
“Sau hôm nay, mình sẽ đi vài ngày. Cậu… sẽ ổn chứ?”
Lâm An cố gắng gật đầu, nhưng lòng thắt lại: “Ừ… mình sẽ ổn.”
Họ cùng nhóm chuẩn bị dụng cụ, nhưng trái tim cô lúc nào cũng hướng về anh. Cô nhận ra từng khoảnh khắc bình thường trước đây, từ ánh mắt, nụ cười, đến những hành động nhỏ, giờ đều trở nên quý giá vô cùng.
Trên đường đến bến xe, mưa bắt đầu rơi lất phất. Lâm An cầm dù, bước theo anh. Khoảng cách giữa họ không gần, nhưng cũng đủ để cô cảm nhận hơi ấm từ anh. Gió heo may thổi qua, lá vàng rơi lác đác trên nền gạch ẩm, tạo nên khung cảnh yên bình nhưng xao xuyến.
Trần Minh bất chợt hỏi:
“Cậu sẽ nhớ mình chứ?” Giọng anh khẽ run, nụ cười thoáng buồn.
Lâm An muốn nói, muốn hét lên rằng: “Mình sẽ nhớ cậu rất nhiều! Mình… thích cậu!” Nhưng cuối cùng cô chỉ lặng lẽ mỉm cười, cúi đầu. Tim cô như nghẹn lại, lời muốn nói mắc kẹt nơi cổ họng.
Anh hiểu, chỉ nhìn cô một lúc lâu, nụ cười dịu dàng nhưng ẩn chứa nỗi nhớ và lo lắng. Sau đó, anh bước lên xe, nhìn xuống cô lần cuối. Cô vẫy tay, nhưng trái tim cô vẫn trống rỗng, cảm giác vừa đau vừa ngọt.
Những ngày anh đi vắng, Lâm An như mất đi một phần không gian sống. Mỗi chiều, khi nhìn ra cửa sổ ký túc xá, cô lại nhớ khoảnh khắc anh đứng bên cạnh, nụ cười dịu dàng, ánh mắt quan tâm.
Cô mở sổ tay, viết:
“Có những lời chưa kịp nói, những điều muốn bày tỏ nhưng lại bị kìm nén bởi sự e ngại. Khi người ta rời đi, mới nhận ra giá trị của từng khoảnh khắc, từng ánh mắt, từng nụ cười…”
Cô đọc lại, mắt ươn ướt. Tim nhói lên vì nhận ra, có những điều không nói ra sẽ trở thành tiếc nuối.
Ngày trở về của anh đến. Trời âm u, se se lạnh. Lâm An đứng bên cổng ký túc, tim đập rộn ràng khi thấy anh bước xuống xe. Dáng điềm tĩnh quen thuộc, nụ cười dịu dàng trên môi.
Anh nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng nhưng đầy cảm xúc. Nụ cười ấy không chỉ đẹp, mà còn là lời an ủi, lời bộc bạch không thành lời.
“Kết thúc chuyến đi chưa?” cô hỏi, giọng khẽ run.
“Ừ… và mình đã nhớ cậu,” anh đáp, nụ cười nhưng ánh mắt lộ rõ nỗi nhớ.
Cô mỉm cười, tim nhói lên. Lời tạm biệt hôm trước như được xoa dịu. Nhưng trong lòng cô vẫn còn tiếc nuối, vì những điều chưa kịp nói, những cảm xúc chưa thổ lộ.
Buổi tối, trong phòng ký túc, Lâm An mở sổ tay:
“Lời tạm biệt chưa kịp nói… không phải là kết thúc. Nó là một nhịp chờ, một khoảng lặng để chuẩn bị cho những điều sắp tới. Tình cảm, dù chưa nói ra, vẫn tồn tại trong ánh mắt, trong nụ cười, và trong mỗi khoảnh khắc được ở bên nhau.”
Cô đặt bút xuống, mỉm cười. Nhìn ra ngoài trời thu, lá vàng rơi nhẹ nhàng, cô nhận ra tình cảm chân thật sẽ luôn tìm cách bộc lộ, dù chỉ qua ánh mắt, nụ cười và những hành động nhỏ.
Điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Trần Minh:
“Mai rảnh không? Mình muốn gặp cậu một chút.”
Cô mỉm cười, tim nhói lên, trả lời:
“Mình rảnh. Hẹn gặp cậu nhé.”
Họ không nói gì thêm, nhưng trái tim đã hiểu nhau. Lời tạm biệt chưa kịp nói hôm trước giờ trở thành động lực để họ trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, để những cảm xúc chưa nói ra dần dần tìm được cơ hội bộc lộ.
Sáng hôm sau, khi Lâm An bước vào lớp, Trần Minh đã chờ ở bàn đầu, nở nụ cười nhẹ. Cô lặng nhìn, tim nhói lên nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng: đôi khi, lời tạm biệt chưa kịp nói sẽ trở thành chất xúc tác để cảm xúc trở nên sâu sắc hơn, quý giá hơn từng khoảnh khắc.
Cả hai bước vào tiết học, ánh mắt trao nhau những hiểu biết không lời. Lời tạm biệt chưa kịp nói hôm trước không làm trái tim đau, mà biến thành một sợi dây kết nối vô hình, kéo họ gần nhau hơn, để mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ trong những ngày tiếp theo đều trở nên quý giá vô cùng.
Và Lâm An biết, những khoảnh khắc ấy sẽ được ghi nhớ mãi, trong trái tim, trong nụ cười, trong những lời chưa kịp nói nhưng sâu sắc hơn bất cứ lời nào.