Sáng sớm hôm ấy, Lâm An thức dậy trong căn phòng nhỏ của mình, lòng đầy hồi hộp. Đây là ngày đầu tiên cô chính thức đi làm tại một công ty truyền thông trẻ, nơi cô đã mơ ước được trải nghiệm từ lâu. Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc, kiểm tra trang phục cẩn thận, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, nhưng tim cô đập rộn ràng không ngừng.
Căn phòng vẫn còn yên tĩnh, ánh nắng mùa thu len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên bàn học và sổ tay cô thường dùng. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Hãy tự tin, Lâm An.”
Khi cô bước ra ngoài, thành phố buổi sáng nhộn nhịp, tiếng xe cộ, tiếng người gọi hàng, tất cả tạo nên một bản hòa ca sống động. Cô nắm chắc túi xách, bước đi trên vỉa hè, lòng vừa háo hức vừa lo lắng.
Trên đường đi, cô vô tình gặp một quán cà phê nhỏ mà Trần Minh từng dẫn cô đến khi họ còn ở thành phố xa lạ. Nhìn quán quen thuộc giữa phố đông, cô mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Những kỷ niệm bên anh ùa về, khiến cô có thêm chút dũng khí cho ngày đầu tiên.
Khi đến công ty, cô được nhân viên lễ tân dẫn vào phòng làm việc, nơi đã chuẩn bị sẵn bàn làm việc cho cô. Mọi thứ đều mới mẻ: máy tính, hồ sơ, tài liệu, và cả những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp mới. Lâm An ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Một đồng nghiệp nữ bước đến, cười tươi: “Chào bạn, bạn là nhân viên mới phải không? Mình là Hồng, sẽ hướng dẫn bạn những ngày đầu tiên.”
“Chào… mình là Lâm An,” cô trả lời, giọng khẽ run nhưng nở nụ cười.
Hồng dẫn cô đi quanh văn phòng, giới thiệu với các đồng nghiệp khác. Mọi người đều thân thiện, nhưng Lâm An vẫn cảm thấy nhịp tim mình tăng lên vì tất cả quá mới lạ. Cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên luôn là thử thách, nhưng mình sẽ cố gắng.”
Buổi sáng trôi qua với những công việc đầu tiên: sắp xếp hồ sơ, làm quen hệ thống, học cách liên lạc với khách hàng. Lâm An cố gắng tập trung, nhưng không khỏi lo lắng liệu mình có làm tốt hay không. Mỗi khi cô mắc một lỗi nhỏ, cô lại hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh.
Đúng lúc cô đang chăm chú ghi chép, điện thoại rung lên. Nhìn tên người gửi, cô suýt thót tim: Trần Minh.
“Ngày đầu tiên ra sao? Có gặp khó khăn gì không?”
Cô mỉm cười, tim nhói lên: “Mình ổn, chỉ hơi bỡ ngỡ chút thôi. Cậu thì sao?”
Anh trả lời nhanh chóng: “Mình đang bận một số việc, nhưng nghĩ đến cậu là mình thấy bình yên hơn. Nếu cần, gọi cho mình nhé.”
Cô cầm điện thoại, ánh mắt thoáng đỏ, cảm nhận được sự quan tâm qua từng câu chữ. Ngay cả khi không ở bên, anh vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.
Buổi trưa, Lâm An cùng một số đồng nghiệp ra ngoài ăn. Cô ngồi cạnh Hồng, vừa trò chuyện vừa quan sát môi trường xung quanh. Thành phố ngoài cửa sổ rực rỡ ánh nắng, xe cộ tấp nập, nhưng lòng cô lại hướng về anh. Cô nhớ những buổi chiều đi dạo với Trần Minh, những khoảnh khắc yên bình mà ấm áp đến lạ thường.
Hồng nhận ra ánh mắt cô thoáng xa xăm, hỏi: “Cậu có chuyện gì sao? Nhìn xa xăm thế.”
“À… không có gì đâu,” Lâm An đáp, mỉm cười. Nhưng trong lòng, cô không ngừng nghĩ đến Trần Minh, và tự nhủ: “Ngày đầu tiên, dù có bỡ ngỡ, nhưng có anh quan tâm, mình cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.”
Buổi chiều, khi công việc trở nên quen thuộc hơn, Lâm An bắt đầu cảm thấy nhịp điệu văn phòng trở nên dễ chịu. Cô học cách liên hệ với khách hàng, sắp xếp lịch họp, và ghi chú những điều cần thiết cho dự án.
Trong lúc đang soạn thảo một báo cáo, cô nghe tiếng bước chân quen thuộc từ hành lang. Nhìn ra, Trần Minh đứng đó, mặc vest chỉnh tề, ánh mắt dịu dàng.
“Anh… sao cậu ở đây?” Lâm An hỏi, giọng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Anh mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến: “Mình đến đưa cậu về, tiện thể xem cậu làm việc như thế nào.”
Tim cô nhói lên, mặt đỏ bừng. Anh tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng quan sát cô chăm chú với công việc. Không cần lời nói, chỉ sự hiện diện của anh thôi cũng khiến cô cảm thấy bình yên và hạnh phúc.
Khi tan làm, Trần Minh đi cùng cô ra bến xe. Trên đường, họ đi cạnh nhau, lặng lẽ nhưng đầy ắp cảm xúc. Cô cảm nhận được hơi ấm từ anh qua từng bước chân, và ánh mắt dịu dàng khiến tim cô rung lên.
“Ngày đầu tiên thế nào?” anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng quan tâm.
“Khó khăn, nhưng… rất vui. Mọi người đều thân thiện, và có cậu quan tâm nữa, mình thấy bình yên hơn nhiều,” cô đáp, mắt thoáng đỏ.
Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự trìu mến: “Mình biết cậu sẽ làm tốt thôi. Nhưng dù có khó khăn, nhớ là luôn có anh ở bên, hỗ trợ cậu.”
Khoảnh khắc ấy, Lâm An cảm thấy tim mình tràn đầy cảm xúc. Không cần lời hoa mỹ, chỉ cần anh hiện diện và quan tâm, mọi thứ đều trở nên ấm áp.
Tối hôm đó, trong phòng ký túc, Lâm An mở sổ tay, ghi lại dòng suy nghĩ của mình:
“Ngày đầu đi làm thật nhiều bỡ ngỡ, nhưng có anh quan tâm, mọi thứ trở nên dễ chịu và ấm áp. Mỗi bước chân, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười anh dành cho mình, đều khiến trái tim rung lên. Dù môi trường mới, thử thách mới, nhưng khi có anh, mình cảm thấy bình yên và có thêm sức mạnh để tiến bước.”
Cô đặt bút xuống, mỉm cười. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng hắt lên phố xá nhộn nhịp, cô nhận ra rằng, ngày đầu tiên đi làm không chỉ là thử thách, mà còn là cơ hội để cô chứng minh bản thân, đồng thời cảm nhận sâu sắc hơn tình cảm dành cho Trần Minh – người luôn bên cạnh, quan tâm và làm cho mọi thứ trở nên đặc biệt.
Điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Trần Minh:
“Ngày đầu tiên vất vả chưa? Về đến phòng chưa?”
Lâm An mỉm cười, trả lời:
“Mình về rồi. Cảm ơn cậu đã quan tâm. Ngày đầu tiên thật tuyệt.”
Cả hai không cần thêm lời nào. Chỉ qua những tin nhắn ngắn, ánh mắt, nụ cười, họ đã hiểu nhau. Ngày đầu đi làm, với tất cả bỡ ngỡ, hồi hộp, và niềm vui, đã trở thành kỷ niệm đáng nhớ, đồng thời thắt chặt tình cảm giữa Lâm An và Trần Minh – một bước tiến mới trong mối quan hệ vừa chớm nở.