Sáng hôm ấy, Lâm An bước vào công ty với tâm trạng vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Hôm nay cô sẽ tham gia cuộc họp báo quan trọng lần đầu tiên với vai trò là nhân viên mới của phòng truyền thông. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Cô đứng trước gương trong phòng thay đồ, chỉnh lại trang phục và lấy sâu một hơi, tự nhủ: “Mình sẽ làm được.”
Khi cô bước vào văn phòng, mọi người đã chuẩn bị sẵn cho cuộc họp. Không khí náo nhiệt xen lẫn hối hả khiến tim cô đập nhanh. Cô nhìn qua sổ tay, rà soát lại các ghi chú về khách mời và phóng viên, cố gắng nhớ từng chi tiết.
Hồng, đồng nghiệp đã hướng dẫn cô những ngày đầu, tiến lại gần:
“Cậu đã sẵn sàng chưa? Hãy bình tĩnh, cứ làm theo kế hoạch là ổn.”
“Ừ… mình sẽ cố gắng,” Lâm An đáp, giọng vẫn run run nhưng ánh mắt kiên định.
Khi cuộc họp báo bắt đầu, Lâm An đứng cạnh bộ phận truyền thông, nhận nhiệm vụ ghi chép và chuẩn bị thông tin cần thiết cho các phóng viên. Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch, nhưng bất ngờ, một phóng viên mới xuất hiện với một câu hỏi gây khó xử, làm mọi người hơi lúng túng.
“Xin lỗi, thông tin về dự án vừa công bố có chi tiết về… rủi ro tài chính không?” phóng viên hỏi, giọng hơi dồn dập.
Lâm An lặng người, cố gắng bình tĩnh, nhưng tim cô đập nhanh. Cô chưa chuẩn bị trước câu hỏi này, và trong khoảnh khắc đó, cảm giác lo lắng, bối rối tràn ngập.
Ngồi ngoài phòng, Trần Minh theo dõi qua màn hình, nhận ra Lâm An đang hơi lúng túng. Anh lập tức nhắn tin cho cô:
“Bình tĩnh, cậu sẽ xử lý được. Hít sâu và trả lời thật rõ ràng.”
Lâm An nhìn điện thoại, tim nhói lên, cảm giác vừa an tâm vừa áp lực. Cô hít một hơi thật sâu, quay lại phóng viên, và cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh:
“Chúng tôi đã tính toán và dự đoán mọi rủi ro. Các phương án đã được chuẩn bị để đảm bảo dự án diễn ra an toàn và hiệu quả. Xin cảm ơn câu hỏi của anh.”
Phóng viên gật đầu, sự căng thẳng trong không khí giảm đi phần nào. Lâm An thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy nhịp tim đập rộn ràng.
Kết thúc phần hỏi đáp, cô bước ra ngoài phòng họp, dự định uống một ngụm nước. Trước mắt cô, Trần Minh đang chờ, ánh mắt dịu dàng nhưng ánh lên vẻ lo lắng.
“Cậu ổn chứ?” anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“Ừ… ổn, chỉ hơi căng thẳng một chút thôi,” cô đáp, mặt đỏ bừng.
Anh mỉm cười, nhíu mày nhưng vẫn dịu dàng: “Nhìn cậu lúc nãy, mình biết cậu có thể xử lý tốt. Nhưng lần sau, cứ gọi mình nếu cần nhé.”
Khoảnh khắc ấy, Lâm An cảm nhận được sự quan tâm ấm áp. Anh không cần can thiệp, chỉ cần hiện diện là đủ để cô cảm thấy yên tâm.
Buổi chiều, khi công ty trở về trạng thái bình thường, Lâm An nhận được thông báo bất ngờ: CEO của công ty muốn gặp cô để trao đổi trực tiếp về dự án. Tim cô như thắt lại, cảm giác lo lắng tràn ngập.
Khi bước vào phòng giám đốc, cô nhận ra CEO là một người nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng đầy trí tuệ.
“Lâm An, tôi nghe hôm nay cậu đã tham gia cuộc họp báo lần đầu. Tôi muốn nghe đánh giá từ chính cậu,” ông nói, giọng điềm tĩnh nhưng khiến cô cảm thấy áp lực.
Cô hít một hơi thật sâu, trả lời: “Dạ… mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, nhưng có một câu hỏi bất ngờ từ phóng viên, mình đã cố gắng trả lời dựa trên thông tin sẵn có. Mọi người trong nhóm đã hỗ trợ mình rất nhiều.”
CEO gật đầu, vẻ nghiêm nghị dần dịu xuống: “Cậu làm tốt, Lâm An. Đối mặt tình huống bất ngờ mà vẫn giữ bình tĩnh là điều không dễ. Hãy tiếp tục phát triển khả năng của mình.”
Lâm An mỉm cười, tim nhói lên vì vừa căng thẳng vừa hạnh phúc. Đây là cơ hội để cô chứng minh bản thân, nhưng cũng là bài học quý giá về cách đối mặt với thử thách.
Trên đường rời phòng CEO, cô nhìn thấy Trần Minh đứng ngoài, tay cầm một cốc cà phê, ánh mắt tràn đầy sự trìu mến.
“Anh… sao lại ở đây?” cô hỏi, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Đến xem cậu sau cuộc họp báo. Nhìn cậu làm việc, mình biết cậu ổn, nhưng vẫn muốn thấy tận mắt,” anh trả lời, nụ cười nhẹ thoáng qua.
Cô cảm nhận được sự quan tâm qua từng chi tiết nhỏ: từ ánh mắt, nụ cười, đến cách anh lặng lẽ đứng đó chờ cô. Tim cô nhói lên, vừa hạnh phúc vừa ấm áp.
Khi cả hai bước ra ngoài, Trần Minh nắm tay cô một cách tự nhiên. Không nói nhiều, chỉ ánh mắt dịu dàng, cử chỉ nhỏ nhưng đủ để truyền tải mọi cảm xúc. Lâm An cảm thấy bình yên giữa thành phố đông đúc, giữa những áp lực công việc, và giữa những khoảnh khắc khó khăn.
“Ngày đầu tiên thật nhiều bất ngờ nhỉ?” cô thầm thì.
“Ừ… nhưng may mà có cậu dũng cảm và kiên cường. Và… mình cũng luôn ở đây,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
Cô mỉm cười, tim nhói lên. Cuộc họp báo bất ngờ hôm nay không chỉ là thử thách trong công việc, mà còn là cơ hội để cô và Trần Minh hiểu nhau hơn, để tình cảm giữa họ trở nên sâu sắc hơn.
Tối hôm đó, trong phòng ký túc, Lâm An mở sổ tay:
“Cuộc họp báo bất ngờ, ngày đầu tiên thử thách và áp lực, nhưng khi có anh ở bên, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi lời quan tâm – đều khiến trái tim mình rung lên. Ngày hôm nay, mình nhận ra rằng tình cảm chân thành không cần nhiều lời, chỉ cần hiện diện và quan tâm, là đủ để tạo nên sức mạnh và niềm hạnh phúc.”
Cô đặt bút xuống, mỉm cười. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng hắt lên phố xá nhộn nhịp, cô nhận ra rằng, những thử thách trong công việc không làm cô sợ hãi, vì phía sau cô luôn có một người quan tâm, che chở và truyền động lực. Cuộc họp báo bất ngờ hôm nay trở thành ký ức đáng nhớ, vừa thử thách, vừa giúp tình cảm giữa cô và Trần Minh thêm gắn kết.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ Trần Minh:
“Ngày dài mệt không? Về đến phòng chưa?”
Cô mỉm cười, trả lời:
“Về rồi. Ngày hôm nay thật nhiều bất ngờ, nhưng có cậu quan tâm, mình thấy bình yên hơn.”
Họ không nói thêm gì. Chỉ qua ánh mắt, nụ cười, và tin nhắn ngắn, họ hiểu nhau. Ngày hôm nay trở thành một kỷ niệm đáng nhớ, đồng thời mở ra bước ngoặt mới trong mối quan hệ, khi Lâm An nhận ra rằng, tình cảm chân thành và sự quan tâm tinh tế đôi khi còn mạnh mẽ hơn bất kỳ lời nói hoa mỹ nào.