mãi mãi là em

Chương 15: Cô gái từng biến mất


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều trời trong xanh nhưng mang một vẻ u sầu nhẹ. Lâm An bước dọc theo con phố vắng, tay cầm túi xách nhưng mắt như trăm mảnh suy tư. Năm năm qua, cô đã giữ kín một phần quá khứ, lý do mà cô từng biến mất khỏi cuộc sống Trần Minh, và giờ đây, khoảnh khắc đối diện đang đến gần, không thể tránh né.

Cô nhớ lại lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi cô biến mất: ánh mắt anh tràn đầy lo lắng, nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một nỗi sợ hãi mà chính cô cũng không thể giải thích. Nỗi sợ hãi ấy khiến cô chạy trốn, bỏ lại sau lưng ký ức và cả người mình từng yêu thương.

Trần Minh đứng trước cửa quán cà phê mà họ đã hẹn gặp, ánh mắt anh vẫn như ngày nào, nhưng pha lẫn sự băn khoăn và lo lắng. Khi nhìn thấy Lâm An bước đến, tim anh như ngừng lại. Anh nhận ra ánh mắt cô thoáng né tránh, đôi môi khẽ run, nhưng vẫn kiên quyết tiến đến gần.

“Cậu… sao lại biến mất như vậy?” giọng anh nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng sự trăn trở suốt nhiều năm.

Lâm An hít một hơi thật sâu, mắt nhìn xuống, tay nắm chặt túi xách: “Mình… có những lý do… những lý do mà thời điểm đó, mình không thể nói với anh.”

Trần Minh nhíu mày, nhưng vẫn dịu dàng: “Cậu biết không… năm năm qua, mình đã tự hỏi rất nhiều lần. Mình không trách cậu, nhưng muốn hiểu… muốn biết lý do.”

Cô ngẩng lên, đôi mắt ánh lên sự đấu tranh giữa lòng can đảm và nỗi lo sợ: “Anh… hãy tin rằng… những gì mình làm, mình luôn nghĩ đến anh. Mình biến mất không phải vì không yêu anh… mà vì… mình sợ…”

Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt dịu dàng và đầy kiên nhẫn. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, như muốn truyền tải rằng, dù cô biến mất, anh vẫn ở đây, chờ cô nói ra tất cả.

Khoảng lặng giữa họ dài dằng dặc, chỉ nghe tiếng gió nhẹ bên ngoài. Lâm An bắt đầu kể về những ngày cô phải rời đi: gia đình gặp biến cố, công việc đột ngột thay đổi, và áp lực từ những chuyện cá nhân khiến cô không thể liên lạc với Trần Minh. Từng câu chuyện được cô nói ra, vừa trăn trở vừa dịu dàng, ánh mắt lúc nhìn anh, lúc nhìn tay mình.

Trần Minh lắng nghe, đôi mắt tràn đầy sự thông cảm và nhẹ nhõm: “Mình hiểu rồi… Cậu không hề bỏ mình… chỉ là… hoàn cảnh ép buộc. Mình đã sợ mất cậu mãi mãi, nhưng giờ biết được lý do… mình thấy nhẹ nhõm.”

Cô mỉm cười, mắt đỏ hoe, tim như trào dâng. Những năm tháng giấu kín, những ngày tháng chạy trốn, giờ đây được tháo gỡ từng mảnh nhờ sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh.

Họ bước ra khỏi quán cà phê, đi dọc theo con phố rợp lá vàng. Không khí nhẹ nhàng, nhưng đôi chân Lâm An vẫn còn run run. Cô nhận ra rằng, việc đối diện với Trần Minh sau năm năm, với tất cả bí mật, là bước quan trọng để cô không còn trốn chạy nữa.

“Anh… em sợ… mất anh, nên mới… rời đi,” cô thổn thức, giọng khẽ run.

Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng: “Cậu không phải sợ nữa. Dù chuyện gì xảy ra, mình vẫn sẽ ở đây. Không ai bỏ ai, không ai biến mất nữa.”

Khoảnh khắc ấy, tim cô nhói lên, nhưng là nhói ngọt ngào. Năm năm xa cách, nỗi sợ hãi, sự đấu tranh trong lòng, giờ như tan biến nhờ một cử chỉ, một ánh mắt, một lời nói giản dị nhưng chứa đựng trọn vẹn tình cảm.

Khi dừng chân bên bờ sông, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước, Lâm An ngồi xuống, vẫn nắm tay anh. Cô kể tiếp về những khó khăn, những ngày tháng cô phải vật lộn một mình, những lúc tưởng chừng không thể trụ lại. Trần Minh lắng nghe, không ngắt lời, ánh mắt chan chứa sự quan tâm và tình cảm vẫn vẹn nguyên như thuở nào.

“Anh… có thấy… giận em không?” cô hỏi, giọng khẽ run.

Anh lắc đầu, nụ cười thoáng qua: “Mình không giận. Mình chỉ tiếc là không thể ở bên cậu lúc ấy. Nhưng giờ… chúng ta gặp lại, mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đây.”

Lâm An nhìn anh, mắt ngấn lệ, tim như vỡ òa. Nỗi lo lắng, sự âu yếm, và cả tình cảm mà cô giấu kín bỗng trào dâng mạnh mẽ. Năm năm không gặp, tưởng chừng như khoảng cách không thể vượt qua, nhưng giờ đây, chỉ cần ánh mắt và sự hiện diện của anh, tất cả trở nên trọn vẹn.

Họ cùng đi dạo, tay trong tay, qua những con phố quen và lạ. Mỗi bước đi, từng cái nắm tay, từng ánh mắt trao nhau đều trở thành những nhịp cầu nối lại quá khứ và hiện tại. Lâm An nhận ra rằng, việc biến mất không hề làm mất đi tình cảm, mà chỉ làm nó trưởng thành hơn, sâu sắc hơn và quý giá hơn.

Trần Minh khẽ nói: “Cậu biết không… mình đã chờ cậu. Năm năm, chờ cậu xuất hiện trở lại. Và giờ, khi cậu ở đây, mình biết rằng tất cả xứng đáng chờ đợi.”

Cô mỉm cười, ánh mắt long lanh: “Em cũng vậy… năm năm qua, em luôn nhớ anh. Mỗi khoảnh khắc đều là kỷ niệm quý giá, dù có xa cách.”

Khoảnh khắc này, không còn sợ hãi, không còn hiểu lầm, chỉ còn tình cảm chân thành, dịu dàng, và một niềm tin rằng, họ sẽ không còn biến mất khỏi đời nhau nữa.

Tối đó, khi trở về phòng ký túc, Lâm An mở sổ tay, viết:

“Cô gái từng biến mất, giờ đã trở lại. Nỗi sợ hãi, khoảng cách, và năm năm xa cách đều không thể đánh mất tình cảm chân thành. Có những bí mật, có những hiểu lầm, nhưng khi đối diện, khi trao nhau ánh mắt và nụ cười, mọi thứ trở nên rõ ràng. Tình cảm không lời luôn tồn tại, chỉ cần dũng cảm để đối diện, để không biến mất nữa.”

Cô đặt bút xuống, nhắm mắt lại, mỉm cười. Năm năm trôi qua, tất cả những gì cô trốn tránh giờ đã được tháo gỡ. Và quan trọng hơn, bên cạnh cô, Trần Minh vẫn kiên nhẫn, dịu dàng, và trọn vẹn như ngày nào.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ Trần Minh:

“Ngày hôm nay thật đặc biệt… Nhìn cậu, mình biết rằng, từ giờ, không còn ai biến mất khỏi cuộc đời nhau nữa.”

Cô mỉm cười, trả lời:

“Em cũng nghĩ vậy… Cảm ơn anh đã chờ đợi em.”

Họ không cần nói thêm. Chỉ qua ánh mắt, nụ cười và tin nhắn ngắn, họ hiểu nhau. Năm năm xa cách, mọi bí mật, nỗi sợ hãi, và khoảng cách đều được giải tỏa. Tình cảm chân thành bền bỉ, dịu dàng, và tràn đầy hi vọng mở ra một chương mới trong cuộc đời và mối quan hệ của họ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×