mãi mãi là em

Chương 14: Gặp lại anh sau năm năm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều mùa thu dịu dàng, ánh nắng xuyên qua những tán lá vàng, rải khắp con phố nơi Lâm An đang đi dạo. Cô không hề nghĩ rằng hôm nay sẽ trở thành một ngày đặc biệt, một ngày mà quá khứ và hiện tại giao thoa theo cách đầy bất ngờ.

Lâm An vừa tan làm, bước chân chậm rãi trên vỉa hè, tay cầm túi xách và điện thoại, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn những quán cà phê, những cửa hàng quen thuộc mà cô từng ghé qua nhiều lần. Cô đang thưởng thức sự yên tĩnh hiếm hoi của thành phố sau những ngày làm việc căng thẳng, chuẩn bị cho bản thân một khoảng lặng nhỏ trước khi về nhà.

Bất chợt, từ phía đối diện, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Một người đàn ông đứng đó, dáng điềm tĩnh, ánh mắt sâu lắng. Trái tim Lâm An như dừng lại. Cô không thể tin vào mắt mình. Sau năm năm, người mà cô từng giữ trong tim, người từng là một phần ký ức ngọt ngào và sâu sắc nhất, đang đứng trước mặt cô.

Trần Minh.

Anh nhìn cô, đôi mắt mở to, ngạc nhiên nhưng ánh lên vẻ vui mừng khó giấu. Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng lại. Những năm tháng xa cách, những thay đổi trong cuộc sống, tất cả bỗng chốc tan biến trước ánh mắt đối diện, chỉ còn lại sự bồi hồi, ngọt ngào và hơi lo lắng.

“Lâm An… phải cậu không?” giọng anh khẽ run, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

Cô chỉ biết đứng yên, tim đập rộn ràng, mắt không rời khỏi anh. Cô khẽ gật đầu, giọng lạc hẳn:

“Anh… là… Trần Minh…”

Anh mỉm cười, nụ cười ấy vẫn dịu dàng, ấm áp, nhưng giờ có thêm chút khắc khoải của thời gian đã trôi qua. Anh tiến lại gần, ánh mắt không rời cô, mỗi bước đi của anh đều khiến trái tim cô nhói lên.

Họ đứng giữa phố đông đúc, nhưng thế giới như chỉ còn lại hai người. Lâm An cảm nhận rõ nhịp tim mình, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Năm năm không gặp, từng lời nói, từng nụ cười vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức, và giờ đây, nó sống dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Trần Minh khẽ cười, giọng dịu dàng:

“Không ngờ… sau từng ấy năm, chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

Lâm An mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự lúng túng: “Mình… cũng không ngờ… nhưng thật vui khi gặp lại anh.”

Cả hai lặng im một lúc, chỉ nghe tiếng lá rơi, tiếng xe cộ, và nhịp tim dồn dập. Khoảnh khắc này vừa quen thuộc, vừa xa lạ, khiến cô vừa hạnh phúc vừa hồi hộp.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào vai cô, như muốn xác nhận rằng người đứng trước mắt mình thật sự là Lâm An. Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, nhịp tim như nhảy lên từng nhịp.

“Cậu… vẫn như ngày xưa,” anh nói, nụ cười thoáng qua nhưng mắt vẫn sâu thẳm, chứa đựng cả niềm nhớ nhung.

“Còn anh… vẫn điềm tĩnh và dễ gần như trước,” cô đáp, giọng nhỏ, ánh mắt lấp lánh.

Họ mỉm cười với nhau, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng quá nhiều cảm xúc. Năm năm xa cách, từng kỷ niệm ùa về, xen lẫn sự bối rối và hạnh phúc khi nhìn thấy nhau lần nữa.

Trên đường đi, Trần Minh dẫn cô đến một quán cà phê nhỏ, nơi họ từng ghé qua khi còn trẻ. Cả hai ngồi đối diện, nhìn nhau và im lặng trong một khoảng thời gian dài, mỗi người đều lắng nghe nhịp tim và hơi thở của người kia.

Anh nhẹ nhàng hỏi:

“Cậu… sau năm năm, mọi chuyện thế nào?”

Lâm An hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh: “Mình… ổn. Có nhiều thay đổi, nhưng mình vẫn luôn nhớ những điều giản dị… những khoảnh khắc với anh.”

Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Mình cũng vậy… những kỷ niệm ấy luôn ở trong tim mình. Năm năm trôi qua, nhưng có những điều, không bao giờ phai nhạt.”

Khoảnh khắc này, tình cảm giữa họ không cần lời nói quá nhiều. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ đều đủ để truyền tải những cảm xúc dồn nén suốt nhiều năm.

Sau quán cà phê, họ đi dạo dọc bờ sông. Ánh sáng từ những cây đèn phản chiếu trên mặt nước, tạo thành một khung cảnh lấp lánh và lãng mạn. Lâm An nắm tay anh một cách tự nhiên, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay quen thuộc.

“Cậu… không thay đổi nhiều,” anh nói, giọng vừa trêu chọc vừa trìu mến.

“Còn anh… trưởng thành hơn rất nhiều,” cô đáp, mặt đỏ bừng, tim nhói lên.

Khoảng cách giữa họ gần hơn, nhưng vẫn giữ được sự e dè, nhẹ nhàng. Năm năm không gặp, họ đã trải qua nhiều chuyện, trưởng thành hơn, nhưng tình cảm dành cho nhau vẫn còn nguyên vẹn.

Khi trời chạng vạng tối, ánh đèn vàng từ cầu soi rọi xuống mặt nước, tạo thành một khung cảnh như trong tranh. Trần Minh đứng lại, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm:

“Lâm An… sau năm năm, mình muốn nói… mình đã nhớ cậu rất nhiều. Không chỉ là ký ức, mà là cảm giác mà mình chưa từng quên.”

Cô lặng im, tim nhói lên. Mọi lời muốn nói bỗng chốc trào dâng trong lòng, nhưng cô chưa dám thốt ra. Thay vào đó, cô nhẹ nhàng nắm tay anh, mắt ánh lên niềm hạnh phúc:

“Anh… mình cũng vậy. Mình đã nhớ anh… rất nhiều.”

Khoảnh khắc ấy, năm năm xa cách như tan biến. Họ đứng giữa thành phố, giữa dòng người tấp nập, nhưng chỉ còn lại hai trái tim hòa nhịp.

Tối hôm đó, khi về đến phòng, Lâm An mở sổ tay, viết lại cảm xúc của mình:

“Gặp lại anh sau năm năm, là một khoảnh khắc vừa bất ngờ vừa hạnh phúc. Mọi ký ức ùa về, xen lẫn cảm giác bồi hồi, xao xuyến. Tình cảm mà mình tưởng đã ngủ yên, giờ lại sống dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Năm năm không gặp, nhưng chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, và sự hiện diện của anh, mọi thứ trở nên trọn vẹn.”

Cô đặt bút xuống, nhắm mắt lại, mỉm cười. Năm năm xa cách đã kết thúc trong một khoảnh khắc, để tình cảm giữa họ bước sang một chương mới, tràn đầy hi vọng, ngọt ngào và rung động.

Điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Trần Minh:

“Ngày hôm nay thật đặc biệt, phải không? Mình vui vì gặp lại cậu. Mai mình rảnh, muốn đi dạo cùng cậu một lần nữa.”

Cô mỉm cười, trả lời:

“Mình cũng vậy… Hẹn gặp anh mai nhé.”

Họ không cần nói thêm. Chỉ qua ánh mắt, nụ cười, và những tin nhắn ngắn, họ hiểu nhau. Ngày gặp lại sau năm năm trở thành bước ngoặt mới, mở ra một chương mới trong tình cảm của họ – vừa sâu sắc, vừa ngọt ngào, vừa tràn đầy hi vọng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×