Sau lần gặp gỡ ở thư viện, Minh Hoàng bắt đầu chú ý đến Khánh An nhiều hơn. Cô bé lớp dưới với mái tóc dài thường buộc gọn gàng sau gáy, luôn ngồi ở dãy bàn gần cửa sổ mỗi giờ ra chơi, cặm cụi đọc sách hay viết gì đó vào quyển sổ nhỏ. Không ồn ào, không phô trương, nhưng sự yên tĩnh nơi cô lại khiến Hoàng để tâm.
Một hôm, trong giờ nghỉ, Hoàng tình cờ bắt gặp An đang ngồi dưới gốc phượng, loay hoay với tập đề cương văn học. Trên mặt giấy chi chít chữ, nhưng nét bút có phần vụng vội. Anh bước đến, hơi nghiêng người nhìn:
— Em học Văn à?
An ngẩng lên, thoáng bối rối khi thấy anh, nhưng vẫn gật đầu:
— Dạ, tuần sau câu lạc bộ có buổi thuyết trình… Em chưa biết sắp xếp ý ra sao.
Hoàng nhìn qua, nhận ra cô viết rất nhiều nhưng thiếu hệ thống. Anh vốn học khá môn Văn, nên ngồi xuống cạnh An, nhẹ nhàng chỉ cách phân chia luận điểm. Cô lắng nghe chăm chú, đôi mắt sáng dần theo từng lời anh nói. Thỉnh thoảng, ánh nắng hắt xuống gương mặt cô, làm Hoàng bất giác thấy tim mình khẽ xao động.
Từ hôm đó, An thường tìm đến Hoàng nhờ góp ý bài viết. Đổi lại, cô cũng giúp anh những phần kiến thức Toán mà mình nắm vững. Những buổi học nhóm nơi gốc phượng, dưới hiên lớp học, hay trong thư viện dần trở thành thói quen. Cả hai trò chuyện nhiều hơn – từ bài vở, sách vở cho đến những ước mơ tương lai.
— Em muốn sau này trở thành nhà báo. — An mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. — Em thích được viết, thích đi đây đó, ghi lại những câu chuyện mình gặp.
Hoàng chống cằm nhìn cô, cười nhẹ:
— Hợp với em đấy. Cái gì em cũng ghi chép lại, kể cả mấy chuyện nhỏ xíu.
An đỏ mặt, ôm lấy quyển sổ nhỏ. Cô không biết rằng chính những ước mơ bình dị ấy lại khắc sâu vào ký ức của Hoàng.
Đến lượt anh, An hỏi:
— Thế còn anh, anh muốn làm gì?
Hoàng ngẫm một lát rồi đáp:
— Anh muốn trở thành kiến trúc sư. Anh thích xây dựng những công trình có thể tồn tại lâu dài, như một dấu ấn.
An cười, nghiêng đầu nhìn anh:
— Vậy thì hay nhỉ. Sau này anh thiết kế nhà, còn em sẽ viết bài về nó.
Câu nói ấy, giản đơn nhưng đã khắc vào trái tim Hoàng một lời hẹn ước mơ hồ.
Những ngày tháng trôi qua, sân trường rực rỡ sắc phượng đỏ, ve ngân vang suốt mùa hạ. Giữa nhịp sống hối hả của năm cuối cấp, Hoàng nhận ra mình mong chờ mỗi buổi chiều được gặp An hơn bất cứ điều gì khác. Cái cách cô nghiêng đầu cười, cách cô kiên nhẫn lắng nghe, hay chỉ đơn giản là bóng dáng nhỏ nhắn bên cửa sổ lớp 11 – tất cả trở thành một phần trong ký ức thanh xuân rực rỡ của anh.
Một buổi chiều, khi cùng An bước qua sân trường đầy nắng, Hoàng bỗng nghĩ: có lẽ tuổi mười tám của anh sẽ không còn ý nghĩa nếu không có cô gái mang tên Khánh An.