Bức thư đẫm máu
Ba ngày sau vụ đối chất với Lan, sở cảnh sát Minh Hải lại chấn động. Một phong bì bí ẩn được gửi đến tận bàn làm việc của trưởng phòng. Người đưa thư biến mất như chưa từng tồn tại.
Khi mở phong bì, tất cả chết lặng. Bên trong là một mảnh giấy đỏ thẫm, như được viết bằng máu khô:
“Trò chơi bắt đầu. Ta sẽ săn, còn chúng mày chỉ có thể chạy. Mỗi tuần, một mạng. Và con mồi cuối cùng chính là Trần Khải.”
Kèm theo đó là bức ảnh chụp một phụ nữ trẻ bị trói, miệng bịt chặt. Mặt mày tái nhợt, đôi mắt kinh hoàng. Phía dưới ảnh, ký hiệu vòng tròn bị cắt ngang xuất hiện lần nữa.
Trưởng phòng quăng bức thư xuống bàn, giọng gắt:
— Lại là hắn! Và lần này, hắn tuyên chiến với cả sở cảnh sát.
Các sĩ quan xôn xao. Nhiều ánh mắt vô thức liếc về phía Khải. Trong mắt họ, nghi ngờ vẫn còn nguyên.
Khải im lặng, nhưng bên trong, lửa giận sục sôi. Hắn không chỉ giết người, hắn đang biến mọi thứ thành một trò chơi bệnh hoạn.
Mồi nhử
Buổi tối, Khải nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Con dám chơi chứ? 12 giờ đêm, công viên cũ. Đến một mình. Nếu thắng, con cứu được mạng người. Nếu thua, thì… máu sẽ lại chảy.”
Anh nắm chặt điện thoại. Đây rõ ràng là một cái bẫy. Nhưng nếu anh không đi, người phụ nữ trong ảnh chắc chắn sẽ chết.
Anh quyết định không báo ai. Một mình lái xe đến công viên, súng giắt bên hông, tim đập dồn dập.
Công viên tối om, sương mù bao phủ. Trên ghế đá, một hộp gỗ đặt ngay ngắn. Bên ngoài ghi: “Quà cho thám tử.”
Khải mở ra. Bên trong là một chiếc đồng hồ đếm ngược, bắt đầu từ 30 phút. Kèm theo một mảnh giấy:
“Người phụ nữ trong ảnh đang bị nhốt ở đâu đó trong thành phố. Nếu con không tìm được trong 30 phút, cô ta sẽ chết. Gợi ý: ‘Ánh sáng cuối cùng trong hầm tối.’”
Truy tìm trong đêm
Khải vội lao ra khỏi công viên, não hoạt động hết công suất. “Ánh sáng cuối cùng trong hầm tối” — câu này gợi đến nơi nào?
Anh nhớ đến khu hầm chứa điện cũ ở phía Đông thành phố, từng bị bỏ hoang nhiều năm. Nơi ấy có biệt danh “Hầm Ánh Sáng,” vì trước kia từng có duy nhất một bóng đèn vẫn sáng le lói trong bóng tối.
Không nghĩ ngợi, Khải phóng xe đến đó.
Cánh cửa hầm rỉ sét. Bên trong tối đen, mùi ẩm mốc nồng nặc. Anh lia đèn pin, tim đập loạn. Tiếng đồng hồ đếm ngược trong túi vang lên tích tắc như nhát dao chém vào thần kinh.
Trong góc hầm, một chiếc ghế sắt. Trên đó, người phụ nữ trong ảnh bị trói, mắt nhắm nghiền.
Khải lao đến, vội cắt dây trói. Cô bật khóc nức nở. Nhưng đúng lúc ấy, một âm thanh “tách” vang lên. Anh nhìn quanh, thấy trên trần treo một quả bom hẹn giờ, còn chưa đầy 3 phút.
Cuộc rượt đuổi
Khải bế người phụ nữ, chạy thục mạng ra khỏi hầm. Tiếng đếm ngược vang rõ từng giây.
Khi anh lao ra khỏi cửa hầm, bom phát nổ phía sau. Cả căn hầm bùng sáng, lửa hất tung mảnh sắt rơi rào rào. Khói bụi cuộn lên, che mờ cả bầu trời.
Anh ngã xuống đất, ôm chặt người phụ nữ. Tai ù đi, tim như muốn vỡ.
Trong làn khói, một bóng người xuất hiện. Áo khoác đen, dáng cao, đứng bất động nhìn anh.
Khải rút súng, hét lớn:
— Đứng lại!
Nhưng bóng đen chỉ giơ tay, vẫy nhẹ như chào. Rồi hắn lùi vào màn khói, biến mất không dấu vết.
Khải gào lên, nổ súng, nhưng chỉ có tiếng vọng trống rỗng.
Trò chơi bệnh hoạn
Khi cảnh sát đến nơi, họ chỉ thấy Khải và người phụ nữ hoảng loạn. Nhưng với cái nhìn của cấp trên, việc Khải xuất hiện “đúng lúc” cứu nạn nhân lại càng khiến anh bị nghi ngờ nhiều hơn.
Trưởng phòng nghiêm giọng:
— Cậu nói bị kẻ đó dẫn dắt, nhưng không một ai thấy hắn ngoài cậu. Chỉ có cậu và nạn nhân. Cậu muốn chúng tôi tin bằng gì?
Khải cứng họng. Anh biết mình đã rơi sâu hơn vào cái bẫy của hung thủ.
Đêm đó, anh nhận thêm một tin nhắn:
“Trò chơi chỉ mới bắt đầu. Con đã cứu được một con mồi. Nhưng liệu con cứu nổi tất cả? Chuẩn bị đi, Khải. Ta sẽ còn săn tiếp.”
Kết thúc chương 8
Hung thủ chính thức biến chuỗi giết chóc thành một “trò chơi săn mồi,” buộc Khải phải tham gia. Dù cứu được nạn nhân, anh lại bị đồng nghiệp nghi ngờ nhiều hơn, vì không ai ngoài anh thấy hung thủ. Bóng đen luôn đi trước một bước, điều khiển mọi thứ, để biến Khải thành cả thợ săn lẫn con mồi.