Sự mất kiên nhẫn
Sau “trò chơi săn mồi” ở hầm điện, cả sở cảnh sát Minh Hải như bị treo lơ lửng trên một sợi dây mong manh. Tin tức về quả bom và người phụ nữ được cứu sống lan nhanh, nhưng thay vì coi Khải là anh hùng, nhiều đồng nghiệp thì thầm rằng “mọi thứ quá khớp, quá đúng lúc”.
Lan cố gắng bênh vực anh, nhưng ánh mắt nghi ngờ từ những người khác khiến cô cũng lung lay. Trong lòng Khải, nỗi giận dữ và tuyệt vọng đan xen. Anh biết hung thủ đang từng bước dồn mình vào đường cùng, biến anh thành con rối trong trò chơi bệnh hoạn.
Manh mối mới
Đêm hôm đó, khi Khải đang xem lại hồ sơ nạn nhân, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ số lạ:
“Con muốn săn ngược lại ta? Vậy hãy đến bãi ga tàu bỏ hoang lúc 1 giờ sáng. Đêm nay ta sẽ để con nhìn thấy ta rõ hơn.”
Khải nhìn đồng hồ: còn chưa đầy một giờ. Anh do dự: báo cho cấp trên, hay đi một mình? Nhưng kinh nghiệm cho anh biết: báo cho sở chỉ khiến mọi chuyện phức tạp, và hắn sẽ không xuất hiện.
Anh quyết định một mình lên đường.
Bãi ga bỏ hoang
Khu ga tàu cũ bị bỏ từ hơn 15 năm trước, chỉ còn những đường ray rỉ sét và toa tàu mục nát. Trăng mờ phủ ánh sáng nhợt nhạt xuống bãi ga rộng mênh mông. Gió rít qua những khe sắt, tạo nên âm thanh như tiếng than khóc.
Khải cầm súng, bước chậm trên nền đá lạo xạo. Từ xa, anh thấy một bóng người đứng giữa đường ray, áo khoác đen, mũ trùm kín. Bóng ấy cao, dáng điệu bình thản, như thể đang chờ đợi anh từ lâu.
— Rốt cuộc mày là ai?! — Khải hét, giơ súng.
Bóng đen không trả lời. Hắn quay người bỏ đi, tiến sâu vào dãy toa tàu tối om.
Khải nghiến răng, bám theo.
Cuộc rượt đuổi
Bên trong toa tàu bỏ hoang, mùi sắt gỉ và gỗ mục nồng nặc. Ánh trăng chỉ xuyên qua những khe hở, hắt thành vệt dài trên sàn. Bóng đen di chuyển nhanh nhẹn, lúc gần lúc xa, như cố tình dẫn dụ.
Khải đuổi theo, tim đập loạn. Mỗi lần anh tưởng chừng sắp bắt kịp, bóng đen lại biến mất qua cửa hẹp, để lại âm thanh bước chân vang vọng.
— Đứng lại!!! — Khải gào, nhưng chỉ có tiếng cười khàn khàn vọng ra từ phía sâu.
Bất ngờ, một vật ném về phía anh. Khải lăn sang bên, khẩu súng suýt rơi khỏi tay. Khi nhặt lên, anh thấy đó là… một con dao dính máu tươi.
Tim anh nhói lên. Hắn vừa giết thêm một người?
Cái bẫy
Khải tăng tốc, lao ra khỏi toa cuối cùng. Trước mắt anh là khoảng sân ga rộng, ánh trăng hắt xuống rõ mồn một. Và ở đó… một thi thể nằm sõng soài trên đường ray. Máu loang ra thành vũng.
Khải sững người. Đó là một cảnh sát trẻ trong đội điều tra, mất tích từ buổi chiều. Cổ anh ta bị cắt ngang, máu vẫn còn ấm.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh đèn pha bật sáng từ một góc. Một nhóm cảnh sát ập đến, trưởng phòng dẫn đầu, gào lớn:
— Trần Khải! Bỏ súng xuống!
Khải chết lặng. Từ vị trí hiện tại, anh đứng ngay bên cạnh xác chết, trên tay là khẩu súng. Con dao dính máu cũng nằm ngay dưới chân anh.
— Không! Tôi không giết anh ta! — Khải hét, giơ hai tay. — Hung thủ vừa ở đây!
Nhưng trong mắt tất cả, anh chỉ là một kẻ vừa bị bắt quả tang.
Bóng đen thoáng qua
Trong lúc hỗn loạn, Khải nhìn thấy. Trên nóc toa tàu, bóng đen đứng đó, nhìn thẳng vào anh. Dưới ánh trăng, hắn giơ tay ra hiệu, như đang điều khiển toàn bộ cuộc chơi.
Khải gào lên:
— Hắn ở trên kia!
Cảnh sát ngẩng lên, nhưng bóng đen đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Khải bị còng tay. Tiếng trưởng phòng vang lạnh như thép:
— Khải, anh đã đi quá xa. Từ giờ, anh là nghi phạm chính.
Kết thúc chương 9
Trò chơi đã lên cấp độ mới: hung thủ không chỉ giết người, mà còn dựng bẫy hoàn hảo để biến Khải thành thủ phạm ngay trước mắt đồng đội. Dù tận mắt thấy bóng đen, không ai tin lời anh.
Giờ đây, thám tử Trần Khải chính thức trở thành kẻ bị săn đuổi – bởi cả hung thủ lẫn chính sở cảnh sát mà anh từng phục vụ.