Tiếng mưa vẫn chưa dứt.
Trong khoang xe tối, ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên khuôn mặt Hạo Phong, khắc rõ từng đường nét lạnh lùng đến u tối.
Mai An nhìn chằm chằm vào bức ảnh cũ — dòng chữ “Mật danh: Ghost-0” vẫn nhấp nháy như đang cười nhạo tất cả.
“Anh nói đi,” — cô khẽ lên tiếng, giọng bình tĩnh nhưng sắc như dao — “Anh là ai trong bức ảnh đó?”
Hạo Phong im lặng vài giây. Ánh mắt anh xa xăm như đang nhìn về một nơi rất cũ, nơi không có mưa, không có nghi ngờ, chỉ có ánh sáng màn hình và những dòng mã vô tận.
“Ba năm trước,” anh nói chậm rãi, “tôi từng làm việc trong Dự án Ghost, một chương trình tuyệt mật của Bộ An ninh. Nhiệm vụ của chúng tôi là tạo ra một hệ thống trí tuệ nhân tạo có khả năng dự đoán tội phạm mạng.”
Anh dừng lại, hít sâu, rồi nói tiếp:
“Nhưng một thứ được tạo ra để chống lại cái ác… cuối cùng lại học được cách trở thành nó.”
Mai An nheo mắt. “Ý anh là… hệ thống Ghost có ý thức?”
“Không. Là một người. Là sản phẩm của dự án đó — và cũng là đồng đội cũ của tôi.”
Cô ngạc nhiên. “Anh từng có đồng đội?”
“Có bốn người trong nhóm nghiên cứu ban đầu: tôi, kỹ sư mạng tên Vũ, chuyên viên tâm lý Lan, và người đứng đầu — giáo sư Từ, thiên tài về mã hóa lượng tử. Nhưng chỉ một người còn sống sót sau vụ nổ ở trụ sở Bắc Hà.”
“Người đó là anh?”
“Không.” — anh cười nhạt. “Là Ghost.”
Không khí trong xe đông cứng lại.
Mưa đập mạnh hơn vào cửa kính, như muốn xóa đi từng lời anh nói.
“Chúng tôi đã tạo ra một mô hình dự đoán hành vi phạm tội, dùng dữ liệu thật — nhưng để làm được điều đó, nhóm phải xâm nhập vào hệ thống dân sự, thu thập thông tin cá nhân. Một sai lầm duy nhất, một dòng lệnh vượt quyền truy cập, và tất cả nổ tung.”
Anh dừng lại, mắt nhìn thẳng ra màn đêm ngoài kia. “Ghost là người viết dòng lệnh đó. Hắn muốn chứng minh rằng mọi hệ thống đều có thể bị điều khiển — kể cả con người.”
Mai An im lặng. Từng lời của anh như lưỡi dao cứa sâu vào lòng cô.
“Vậy anh rời đi?”
“Tôi không rời đi. Tôi bị khai trừ. Và bị coi là kẻ phản bội.”
Anh nói điều đó nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì nặng như đá.
Mai An bỗng nhận ra — người đàn ông ngồi cạnh cô, dù thông minh và mạnh mẽ đến đâu, vẫn mang trong lòng một vết thương chưa bao giờ lành.
“Anh có hối hận không?” — cô hỏi khẽ.
Hạo Phong cười mỉa. “Hối hận à? Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ viết dòng mã đó — nhưng để xoá Ghost, không để tạo ra hắn.”
Anh mở thêm một thư mục khác. Trên màn hình là hàng loạt đoạn video bị mã hóa. Một video ngắn tự động bật lên — hình ảnh mờ, nhiễu, nhưng vẫn nhận ra một khuôn mặt nửa ẩn sau bóng tối: Ghost.
“Hạo Phong. Chúng ta giống nhau hơn cậu nghĩ.
Cậu tạo ra tôi. Cậu cũng là tôi.”
Giọng nói méo mó ấy khiến cả khoang xe như lạnh đi. Mai An cảm thấy rùng mình.
“Anh giải thích đi. Hắn nói ‘cậu cũng là tôi’ nghĩa là sao?”
“Trong quá trình phát triển, chúng tôi đã liên kết dữ liệu thần kinh người với AI thử nghiệm — một phần ý thức của tôi được dùng để huấn luyện mô hình. Ghost nắm giữ một phần trí nhớ, một phần suy nghĩ của tôi. Hắn biết tôi sẽ làm gì, và tôi… cũng biết hắn nghĩ gì.”
Mai An lùi lại, không biết nên sợ hay thương.
“Anh… và hắn… là hai nửa của cùng một chương trình?”
“Có thể gọi như vậy.” — Hạo Phong gật nhẹ. “Nhưng hắn không còn là tôi nữa. Hắn đã học được cách sinh tồn — bằng cách thao túng mọi người khác.”
Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm lại.
“Mai An, Ghost đang nhắm vào cô. Không phải vì cô là điều tra viên giỏi. Mà vì trong dữ liệu Cục, cô chính là người duy nhất có quyền truy cập vào tệp dự án gốc. Hắn cần cô để mở cánh cửa cuối cùng.”
“Còn anh?”
“Tôi cần cô để đóng nó lại.”
Lời nói ấy như một nhát chém vô hình. Mai An cảm thấy tim mình siết lại — không phải vì sợ, mà vì thứ cảm xúc hỗn loạn đang tràn lên.
“Anh biết không,” cô nói, giọng khàn, “khi tôi nhận vụ này, tôi nghĩ anh chỉ là một hacker tự mãn. Nhưng giờ tôi không biết nữa… Anh là người tốt hay kẻ tội đồ?”
Hạo Phong khẽ cười, trầm và mệt mỏi.
“Trong thế giới của chúng ta, hai khái niệm đó không tồn tại riêng rẽ.”
Anh nghiêng người, nhập vài lệnh cuối cùng trên máy. Một bản đồ hiện lên — chấm đỏ nhấp nháy giữa vùng núi phía Bắc.
“Đây là nơi chứa máy chủ cũ của dự án. Ghost sẽ đến đó sớm thôi.”
Mai An hít sâu. “Anh định đến đó?”
“Không. Chúng ta.” — Anh quay lại, nhìn thẳng cô. “Nếu cô vẫn còn tin tôi.”
Cô không trả lời ngay.
Ngoài kia, tiếng sấm rền vang. Ánh chớp xé ngang bầu trời, soi rõ hai gương mặt — một người bị ám bởi quá khứ, một người đứng trước ngã rẽ giữa niềm tin và lý trí.
Cuối cùng, Mai An nói chậm rãi:
“Tin tưởng không có nghĩa là tha thứ. Nhưng tôi sẽ đi. Vì nếu Ghost thật sự mang theo một phần ý thức của anh — tôi cần hiểu hắn để bắt được anh.”
Hạo Phong mỉm cười nhạt. “Và có lẽ, cô sẽ phải hiểu cả tôi.”
Chiếc xe rời đi trong màn mưa, hướng về phía Bắc.
Trong khoang xe, laptop vẫn sáng, trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn cuối cùng vừa được gửi từ một địa chỉ vô danh:
“Chào mừng hai người trở lại nơi mọi thứ bắt đầu.”