mật mã trái tim

Chương 9: Mảnh Mã Ẩn Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, ánh đèn neon hắt lên cửa kính văn phòng Cục An Ninh Mạng, phản chiếu gương mặt lạnh lùng của Mai An. Cô ngồi trước màn hình máy tính, tay lướt nhanh trên bàn phím. Từng dòng mã chạy dài như suối bạc — logic, tinh vi, gần như không thể phá giải.

Trên màn hình hiện lên một thông báo: “Tệp mã nguồn bị khoá. Chỉ có thể mở bằng khoá sinh trắc người tạo.”

“Lại là hắn…” — cô khẽ nói, giọng thấp và khô khốc.

Cánh cửa phía sau bật mở.

Hạo Phong bước vào, chiếc áo khoác đen ướt đẫm nước mưa, đôi mắt vẫn sáng rực dù dưới ánh đèn mờ. Anh không nói gì, chỉ đặt lên bàn tách cà phê nóng. Hơi nước mỏng tan hoà vào không khí.

“Cô đã thức suốt 36 tiếng. Cơ thể người không chạy bằng caffeine đâu.”

“Anh đến đây để làm bác sĩ hay hacker?” — cô đáp lại, mắt vẫn không rời màn hình.

“Là người cùng phe. Ít nhất là hiện giờ.”

Câu nói khiến cô hơi khựng lại, nhưng chỉ thoáng qua.

Hạo Phong kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, bật laptop riêng, kết nối song song. Hai luồng dữ liệu bắt đầu giao nhau, như hai con rắn bạc cuộn quanh một lõi mã đỏ rực giữa màn hình.

“Ghost vừa thay đổi toàn bộ hệ thống mã nhận dạng. Hắn biết ta đang lần theo dấu.”

“Không sao.” — Mai An nói. “Hắn càng xoá, tôi càng biết hắn sợ điều gì.”

Cô gõ thêm vài lệnh, mở một tệp nhật ký ẩn. Trong đó, một đoạn ghi chú ngắn hiện ra:

“Mã 0730 – Người trong Cục đã liên hệ. Giao hàng sớm hơn dự kiến.”

Không ai nói gì trong vài giây. Căn phòng chìm trong im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng mưa gõ lên khung cửa kính.

“Người trong Cục?” — Hạo Phong hỏi khẽ.

“Ừ. Có kẻ phản bội trong đội.”

Anh khẽ cười, nụ cười lạnh đến mức khiến cô khó chịu. “Tôi đoán vậy. Câu hỏi là… cô nghĩ tôi có thể là người đó không?”

Mai An ngẩng đầu. “Nếu anh là Ghost, anh đã không cứu tôi trong vụ nổ ở cầu Thăng Long.”

“Có thể vì tôi cần cô sống để dọn đường.” — anh đáp, giọng gần như trêu chọc.

Cô quay sang nhìn thẳng anh. “Anh thích chơi trò tâm lý đến vậy sao?”

“Không. Tôi chỉ muốn biết cô tin vào điều gì.”

Hai ánh mắt chạm nhau — một ánh nhìn sắc lạnh, một ánh nhìn thận trọng. Trong khoảnh khắc đó, không chỉ có sự nghi ngờ mà còn là một dạng kết nối mơ hồ, như hai linh hồn đang soi chiếu lẫn nhau giữa bóng tối.

Bỗng chuông cảnh báo vang lên.

Màn hình lóe sáng đỏ.

Một nguồn truy cập trái phép đang xâm nhập hệ thống.

Hạo Phong lập tức nhập lệnh chặn. “Không phải Ghost. Mẫu mã này… quen lắm.”

Mai An chuyển màn hình phụ, nhìn chằm chằm dãy số hiện ra: [7E4-1993-AN]

Cô đứng phắt dậy. “Đó là mã định danh của tôi!”

“Không thể nào.” — Hạo Phong nói, nhanh tay mở trình phân tích. “Ai đó đang giả danh cô, dùng vân tay số hoá của cô để xâm nhập hệ thống Cục.”

Cô nhíu mày, hơi thở gấp. “Nếu họ có vân tay ảo của tôi, nghĩa là…”

“...họ đã sao chép được dữ liệu sinh trắc từ thẻ ra vào của cô.” — anh hoàn tất câu.

Im lặng. Chỉ còn tiếng quạt tản nhiệt rền rĩ.

“Cô bị gài.”

“Hoặc ai đó muốn tôi trông như kẻ phản bội.”

Ánh mắt Mai An bỗng tối lại. Lần đầu tiên, sự cứng rắn trong cô bị nứt ra, để lộ nỗi sợ mơ hồ. Hạo Phong đứng lên, tiến lại gần.

“Tin tôi.” — anh nói nhỏ, gần như thì thầm.

“Tại sao?”

“Vì nếu tôi không tin cô, giờ tôi đã xoá sạch dấu vết này.”

Mai An nhìn anh, ánh mắt anh lạnh nhưng giọng lại trầm ấm lạ thường. Cô không biết có nên tin, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô chọn im lặng — vì đôi khi, im lặng chính là niềm tin mỏng manh nhất mà con người có thể trao nhau.

Hạo Phong kéo dây cáp ra, nhét laptop vào balo. “Chúng ta phải rời khỏi đây. Nếu Ghost thật đang điều khiển hệ thống, Cục sẽ lần được đến vị trí này trong 10 phút.”

“Anh định đi đâu?”

“Đến nơi duy nhất Ghost không thể chạm tới.”

“Ở đâu?”

“Quá khứ.” — Anh nói khẽ, rồi nhìn cô — ánh nhìn nửa cười nửa nghiêm. “Cô có dám đối mặt không, điều tra viên Mai An?”

Cô hít sâu. “Nếu đó là cách duy nhất để biết sự thật — tôi sẽ đi.”

Trên đường rời Cục, màn đêm trải dài như một tấm vải đen khổng lồ. Tiếng mưa rơi lẫn với tiếng động cơ vang vọng. Trong gương chiếu hậu, Mai An nhìn thấy ánh đèn xe bám theo phía sau — ai đó đang theo dõi.

Hạo Phong liếc qua. “Thắt dây an toàn.”

“Anh định làm gì?”

“Chơi trò tôi giỏi nhất.”

Chiếc xe tăng tốc, lách qua hàng loạt khúc cua. Phía sau, xe truy đuổi bám sát. Hạo Phong bất ngờ tắt đèn pha, cho xe trượt vào một con đường phụ nhỏ.

Khi xe dừng lại, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập và hơi thở gấp gáp của cả hai. Mưa vẫn rơi, hắt vào cửa kính, loang ra thành những vệt mờ như sương.

Mai An quay sang, giọng khàn: “Anh đã chuẩn bị chuyện này từ trước, đúng không?”

“Không. Nhưng tôi biết thế giới này chẳng bao giờ cho chúng ta thời gian để sẵn sàng.”

Anh mở laptop, hiển thị một tấm ảnh cũ — một nhóm hacker trong căn phòng đầy dây điện, ở giữa là một chàng trai có khuôn mặt giống anh đến kỳ lạ. Bên dưới ghi:

Dự án: Mã Trái Tim. Mật danh: Ghost-0.

Mai An nhìn anh. “Anh là người tạo ra hắn?”

Hạo Phong không trả lời. Nhưng trong mắt anh, ánh sáng lạnh lẽo ấy vụt tắt, chỉ còn lại một tia hối hận rất người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×