Căn hộ của Lục Duy nằm ở tầng cao nhất một khu chung cư cũ, nơi tín hiệu mạng yếu, nhưng hệ thống bảo mật của anh mạnh đến mức không ai dám xâm nhập. Mai Linh đứng trước cửa, nhìn quanh hành lang vắng ngắt. Tất cả mọi thứ ở đây đều gợi cảm giác không an toàn, như thể bước qua ranh giới giữa thế giới thật và thế giới ngầm.
“Cô còn định đứng đó bao lâu nữa?” – giọng Lục Duy vang lên sau lưng, lạnh và ngắn gọn. Anh cầm laptop, mắt không rời màn hình. “Vào đi. Đừng để hàng xóm nghĩ tôi đang giam con tin.”
Mai Linh hít sâu, bước vào. Căn phòng tối, chỉ sáng nhờ ánh màn hình từ dãy máy tính nối liền nhau. Màn hình phủ đầy dòng mã đang chạy liên tục. Tiếng quạt tản nhiệt rì rì vang vọng khắp phòng. Không gian này… như một căn cứ hacker thực thụ.
Cô thoáng rùng mình: “Anh định làm việc ở đây thật à? Không có chỗ nào… bớt căng thẳng hơn sao?”
“Trong nghề này, càng ẩn, càng sống lâu.” Anh không quay lại, ngón tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím.
Trên màn hình, hàng loạt ký tự hiện lên, kèm theo bản đồ các địa chỉ IP toàn cầu. Dòng chữ đỏ nhấp nháy: “Tấn công hệ thống ngân hàng trung ương – tiến độ 47%”.
“Trời ạ…” Mai Linh thì thầm, “Chúng đang hack thật sao?”
“Phải. Và tôi đang cố chặn chúng. Hệ thống của tôi chỉ giữ được vài phút.” Lục Duy trả lời lạnh như băng. “Nếu thất bại, toàn bộ dữ liệu tài chính của hàng nghìn người sẽ bị xóa sạch.”
Mai Linh bước lại gần, nhìn hàng loạt ký tự biến mất rồi tái hiện. Cô không hiểu hết, nhưng cảm nhận được sự căng thẳng trong từng chuyển động của anh. Không khí dày đặc, chỉ còn tiếng gõ bàn phím dồn dập.
“Cô có thể ngồi yên không?” – Lục Duy đột ngột nói, mắt vẫn dán vào màn hình.
“Tôi chỉ muốn giúp.”
“Giúp bằng cách nhìn chằm chằm vào lưng tôi à?”
Cô im lặng vài giây, rồi rút sổ ra. “Vậy tôi ghi lại. Cần có bằng chứng về cách bọn chúng hoạt động.”
Anh liếc cô, ánh nhìn thoáng có chút… tôn trọng. “Được. Nhưng nếu cô công khai bất cứ dòng nào tôi cho xem, cô sẽ gặp rắc rối lớn hơn tưởng tượng.”
Mai Linh mím môi. “Tôi biết cách giữ mạng mình.”
Một phút, hai phút, rồi năm phút trôi qua. Bỗng, dòng mã dừng lại. Màn hình tối sầm, rồi bật sáng với biểu tượng đầu lâu đỏ rực.
“Hello, Ghost. Long time no see.”
Lục Duy khựng lại. Mai Linh nghe thấy tiếng thở khẽ của anh, nặng như kìm nén. “Ai… là Ghost?”
“Không phải ai. Là tôi.” Anh đáp nhỏ. “Bọn chúng biết tôi từng là Ghost.”
“Anh nói rõ đi.”
“Ba năm trước, tôi từng là một trong những hacker ngầm hàng đầu. Nhưng tôi rút khỏi thế giới đó sau một vụ chết người. Giờ, có kẻ đang mượn danh tôi để tái xuất.”
Không khí lặng lại. Mai Linh ngẩng nhìn anh – lần đầu tiên cô thấy ánh mắt ấy không chỉ lạnh, mà còn có chút đau đớn.
“Và giờ,” anh nói khẽ, “Chúng đang khiêu chiến.”
Màn hình lại sáng lên. Một tệp tin mới xuất hiện, ghi chú: “Giải mã được dòng này, ngươi sẽ cứu được ngân hàng. Thất bại, toàn bộ hệ thống sập.”
“Chúng đang chơi trò đếm ngược.” Mai Linh nói, giọng căng. “Anh có thể phá mã không?”
“Có thể. Nhưng không chắc đủ thời gian.”
Cô nhìn đồng hồ đếm ngược nhấp nháy: 00:04:59… 00:04:58…
Mai Linh cắn môi. Trong khoảnh khắc đó, cô biết mình không thể làm gì ngoài tin anh. Lục Duy gõ phím nhanh đến mức tiếng bàn phím trở thành chuỗi âm thanh dồn dập như nhịp tim.
Đèn nhấp nháy, màn hình đổi màu liên tục. Cô không hiểu thứ ngôn ngữ ấy, nhưng nhìn thấy sự tập trung tuyệt đối trên khuôn mặt anh – đôi mắt lạnh, viền sáng xanh màn hình phản chiếu.
Bốn phút. Ba phút. Hai phút.
“Duy, họ đang thắng sao?”
“Không. Họ chỉ đang cố đánh lạc hướng tôi.”
Một đường lệnh cuối cùng hiện lên. Anh gõ mạnh Enter.
Access denied. Connection terminated.
Màn hình chớp sáng, rồi tắt.
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Mai Linh thở ra, vai thả lỏng. “Chúng ta… thành công?”
Lục Duy dựa lưng vào ghế, ánh nhìn vẫn xa xăm. “Tạm thời. Nhưng đây chỉ là khúc dạo đầu. Cô hiểu không? Vụ này không chỉ là hack dữ liệu. Nó là lời tuyên chiến với toàn bộ hệ thống an ninh quốc gia.”
Cô im lặng, nhìn những dòng chữ còn sót lại trên màn hình – và cảm nhận được thế giới này còn tối tăm hơn những gì bài báo có thể mô tả.
“Mai Linh,” anh nói nhỏ, “Nếu cô muốn tiếp tục, hãy nhớ: không có chỗ cho sợ hãi.”
Cô gật đầu. “Tôi không sợ. Chỉ ghét bị che mắt.”
Anh mỉm cười – một nụ cười thoáng qua, hiếm hoi đến mức khiến cô sững người. “Vậy cô hợp tác được với tôi.”
Mai Linh khẽ cười đáp lại. “Miễn là anh không dùng tôi làm mồi nhử.”
“Không ai dám.” Anh đáp, rồi quay lại màn hình, mở lên một tệp tin khác. “Bọn chúng sẽ phản công. Cô nên chuẩn bị cho điều đó.”
Cô mở sổ ghi chép, nét chữ đều đặn:
‘Ngày đầu tiên làm việc cùng Lục Duy – Hacker từng mang danh Ghost. Thế giới của anh ta giống một cơn bão, và tôi đang bước vào tâm nó.’
Ngọn đèn trong phòng khẽ rung, ánh sáng xanh hắt lên gương mặt anh – một bóng tối trầm tĩnh, nguy hiểm nhưng lôi cuốn lạ thường.
Mai Linh ngồi lặng, cảm giác trong lồng ngực vừa lạnh, vừa ấm, vừa hồi hộp – như thể cô vừa mở ra một cánh cửa không thể khép lại.
Ngoài kia, trời đổ mưa. Dòng nước trượt trên cửa kính, lấp lánh dưới ánh đèn neon. Trong căn phòng chật hẹp, hai con người xa lạ cùng nhìn vào một màn hình, nhưng mỗi người đều đang đọc một dòng mã khác trong chính trái tim mình.