Ba ngày sau vụ tấn công ngân hàng, thành phố vẫn chưa yên. Các trang tin điện tử đưa hàng loạt tiêu đề dày đặc:
“Hệ thống an ninh tài chính bị đột nhập.”
“Ghost – truyền thuyết hacker trở lại?”
Mai Linh nhìn màn hình tin tức trong tòa soạn, gõ nhẹ đầu bút vào mặt bàn. Bài báo cô đang viết chưa hoàn chỉnh, vì cô biết – còn một phần của câu chuyện mà không ai ngoài cô và Lục Duy được chứng kiến.
Điện thoại đổ chuông.
– “Tới rồi à?”
Giọng Lục Duy ở đầu dây, ngắn gọn như ra lệnh.
Cô tắt máy, cầm áo khoác. Lần này, cuộc hẹn không diễn ra trong quán cà phê yên tĩnh, mà ở một khu nhà bỏ hoang nằm sâu trong ngoại ô – nơi tín hiệu mạng gần như bị chặn hoàn toàn.
Lục Duy đứng cạnh một chiếc laptop đặt trên thùng gỗ. Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên gương mặt anh, sắc nét và lạnh lẽo. “Bọn chúng gửi tôi một đoạn mã khác,” anh nói, “nhưng tôi không thể giải được nó một mình.”
Mai Linh bước đến gần. “Tôi tưởng anh là người giỏi nhất.”
“Giỏi nhất không có nghĩa là toàn năng.” Anh liếc cô, giọng trầm. “Cô có trực giác tốt hơn tôi. Tôi cần cô nhìn cái này bằng góc nhìn của phóng viên.”
Trên màn hình là một bức ảnh chụp mờ: dãy số 0-1 xếp thành hình dạng lạ, giống ký tự cổ. Dưới cùng là dòng chữ:
“Không có quá khứ nào chết đi. Chỉ có kẻ cố quên.”
Mai Linh đọc chậm từng từ, rồi hỏi: “Đây là một lời đe dọa hay một ký ức?”
“Cả hai.” – Lục Duy trả lời – “Bọn chúng biết về tôi, và cả… người đã chết.”
Mai Linh ngẩng lên. “Người nào?”
Lục Duy im lặng rất lâu. Rồi anh mở một tệp ảnh khác – hình một cô gái tóc ngắn, nụ cười rạng rỡ. “Đồng đội cũ của tôi. Cô ấy chết trong một vụ cháy ba năm trước, ngay sau khi chúng tôi chấm dứt dự án hack chính phủ.”
Mai Linh nhìn gương mặt ấy, lòng nặng trĩu. “Anh nghĩ kẻ đứng sau vụ tấn công lần này có liên quan đến cái chết đó?”
“Không chỉ liên quan. Tôi chắc chắn chính hắn đã tạo ra đám cháy.” Giọng anh khàn đi, thấp và lạnh. “Và hắn đang trở lại để hoàn thành phần còn lại.”
Họ cùng ngồi bên bàn gỗ, ánh sáng yếu hắt qua cửa kính vỡ. Tiếng gõ bàn phím xen lẫn tiếng gió rít ngoài hành lang. Lục Duy mở đoạn mã, đôi tay anh di chuyển nhanh, sắc sảo.
“Cô có bao giờ nghĩ,” anh nói khẽ, “sự thật có thể nguy hiểm hơn dối trá?”
Mai Linh đáp không do dự: “Nếu đã chọn nghề này, tôi không được phép sợ sự thật.”
Anh dừng tay một nhịp, quay lại nhìn cô – ánh mắt pha lẫn thách thức và khâm phục. “Tốt. Cô sẽ cần can đảm đó.”
Ngay sau câu nói ấy, màn hình lóe sáng. Một đoạn video tự động phát.
Hình ảnh hiện ra mờ nhòe: một người đàn ông đeo mặt nạ bạc, giọng méo mó qua bộ lọc âm thanh.
“Ghost… lâu rồi không gặp. Mày từng nghĩ có thể rời khỏi trò chơi sao? Không ai thoát khỏi Mật Mã.”
Mai Linh nín thở. “Mật Mã?”
Lục Duy nheo mắt. “Tên nhóm hacker gốc. Ba năm trước, tôi đã tiêu hủy toàn bộ cơ sở dữ liệu của chúng. Nhưng có vẻ như ai đó đã phục hồi lại được.”
“Lần này,” giọng trong video tiếp tục, “ta không muốn dữ liệu. Ta muốn mạng sống của kẻ phản bội.”
Màn hình đột ngột tắt.
Không ai nói gì. Tiếng mưa ngoài trời nện vào mái tôn nghe như nhịp tim gấp gáp.
Mai Linh nuốt khan. “Anh là mục tiêu.”
“Không chỉ tôi.” – Lục Duy khẽ nói – “Bất cứ ai dính líu tới tôi… đều có thể bị săn.”
Cô nhìn anh, thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt đó – không phải sợ hãi, mà là thứ nặng nề của người đã sống quá lâu trong bóng tối.
“Vậy anh định làm gì?”
“Phản công.”
Anh mở máy khác, kết nối đường truyền mã hóa. Một loạt địa chỉ IP xuất hiện, lan tỏa như mạng nhện. Mỗi chấm sáng đại diện cho một nút máy chủ ngầm trên thế giới.
“Chúng ta sẽ truy ngược lại.” – Anh nói. – “Nhưng lần này, tôi cần cô.”
Mai Linh hơi ngạc nhiên. “Tôi không biết lập trình.”
“Không cần.” Anh liếc cô, ánh mắt sắc lạnh. “Tôi cần người đọc giữa những dòng – tìm ra ý đồ đằng sau từng con chữ. Cô giỏi điều đó hơn tôi.”
Cô hít sâu, gật đầu. “Được.”
Hai tiếng sau, căn phòng đầy tiếng máy quạt và ánh sáng nhấp nháy. Trên màn hình, từng đoạn mã hiện ra, xen lẫn các ký tự lạ. Mai Linh đọc to:
“01001011… 01000101…”
“Dừng.” – Lục Duy chặn lại, ánh mắt lóe sáng. “Đó không phải mã nhị phân ngẫu nhiên. Là chữ viết ẩn dạng ASCII. Ghép lại… sẽ ra từ KEY.”
Cô nghiêng đầu. “Chìa khóa?”
“Không. Là một lời nhắc. Key – khóa. Cũng là tên mã trong dự án cũ của tôi.”
Anh im bặt, rồi nhìn thẳng vào cô. “Bọn chúng không chỉ gửi lời cảnh báo. Chúng đang mời tôi quay lại.”
Mai Linh khẽ run. “Nếu anh đồng ý?”
“Tôi sẽ giết chết tất cả những gì tôi từng là.”
Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu: đằng sau vẻ lạnh lùng kia là một người đàn ông đang giằng co với chính quá khứ của mình.
Mưa vẫn rơi. Màn hình nhấp nháy thêm lần nữa, rồi ổn định. Lục Duy nghiêng người, nhập chuỗi lệnh cuối. Một cửa sổ hiện ra với tọa độ IP.
Anh nhếch môi. “Tìm thấy rồi. Dấu vết của kẻ gọi mình là Ghost thật.”
Mai Linh ngả lưng ghế, hít sâu. “Chúng ta đi chứ?”
Lục Duy nhìn cô, ánh mắt sáng lạnh giữa màn hình. “Nếu đi, sẽ không quay lại được đâu.”
Cô mỉm cười nhẹ. “Tôi chưa bao giờ giỏi việc quay đầu.”
Ánh sáng lóe lên, phản chiếu vào đôi mắt cả hai – không phải ánh của máy tính, mà là tia sáng đầu tiên giữa hai con người sẵn sàng bước vào vùng tối.
Ngoài kia, thành phố vẫn ngủ. Nhưng trong căn phòng ấy, cuộc chiến ngầm đầu tiên giữa hacker và tội phạm mạng đã bắt đầu.