mật mã trái tim

Chương 4: Ổ Dữ Liệu Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ban đêm phủ kín vùng ngoại ô, chỉ còn ánh đèn nhờ từ những con đường vắng và tiếng mưa rơi lộp độp như một bản nhạc nền u ám. Xe của Lục Duy lăn nhẹ trên con đường đất, đèn pha quét qua hàng rào kim loại, rồi dừng trước một kho lạnh to như một nhà máy bỏ hoang. Không có biển hiệu, không có ánh đèn chào – đây là kiểu nơi mà những thứ tối tăm thích ẩn náu.

“Họ khai thác ở trong đó,” Lục Duy nói ngắn gọn, tay anh đã cầm lấy ba chiếc túi đựng dụng cụ. Gương mặt anh trong ánh đèn xe sắc lạnh, không một vết bối rối. “Tập trung. Chúng tôi chỉ có một cửa vào, và chỉ một cơ hội.”

Mai Linh khoác chặt áo khoác, nhìn ngôi nhà như thể đang nhìn một bộ xương. Tim cô đập mạnh, nhưng không phải vì sợ — mà vì cảm giác nghề nghiệp trỗi dậy. “Anh có kế hoạch chứ?” cô hỏi.

“Có.” Anh rút ra một bản đồ nhỏ in trên giấy mờ, chỉ vài điểm đỏ. “Hệ thống an ninh bên ngoài mạnh. Camera xoay, cảm biến chuyển động. Tôi đã cài một con sâu mạng nhỏ vào bảng điều khiển bảo vệ, nó sẽ làm chậm phản ứng của hệ thống trong… chín phút.” Anh nhìn cô chằm chằm. “Chín phút. Sau đó, mọi thứ sẽ kích hoạt lại.”

Chín phút. Nghe ngắn ngủi mà cứa vào lòng như lưỡi dao. Mai Linh hít sâu, gật đầu. “Chúng ta bắt đầu.”

Họ luồn qua một khe tường ven rìa, bám theo bóng tối như hai con mèo săn. Cửa phụ khóa bằng nhiều lớp, nhưng với bộ dụng cụ và một vài thủ thuật kỹ thuật, Lục Duy mở nó như mở một chiếc hộp đồ chơi. Không có tiếng chuông, không có đèn bật — chỉ có mùi kim loại và bụi cũ.

Bước vào bên trong, không gian khiến cô có cảm giác như lạc vào một ngôi chợ của công nghệ: hàng trăm rack server sắp thẳng tắp, đèn LED nhấp nháy, dây cáp cuộn như mạch máu của một sinh vật khổng lồ. Những tiếng quạt rì rì tạo thành một điệp khúc không ngớt.

“Im lặng tuyệt đối,” Lục Duy thì thầm. Anh gom gọn danh sách thiết bị, vạch đi lối tới phòng chính — nơi họ tin rằng ‘Ghost thật’ đang điều hành trung tâm.

Mai Linh đi sát sau anh, mắt quan sát từng chuyển động. Cảm giác lạnh lẽo bủa vây nhưng cô lại thấy mình minh mẫn hơn bao giờ hết. Những câu hỏi nghề nghiệp chạy trong đầu: nguồn điện dự phòng ở đâu? Có con người trực không? Dấu vết nào để lại?

Họ tiến sâu vào trung tâm. Mỗi bước chân như chạm vào lịch sử vụ việc, và mỗi rack server như đang lưu giữ một bí mật. Một cánh cửa sắt lớn đứng chắn trước họ — cửa phòng điều khiển.

“Ở đây,” Lục Duy nói, kéo ra một bộ thiết bị. Anh cắm một thiết bị nhỏ vào cánh cửa, đợi vài giây rồi lùi lại. “Tín hiệu GPS bị che. Cảm biến rung giảm. Chúng ta còn bảy phút.”

Bảy phút — ngắn hơn năm phút trước, nhưng vẫn đủ để khiến tim cô co thắt. Họ đẩy cánh cửa, bước vào phòng điều khiển với ánh sáng mờ. Một màn hình trung tâm lớn hiển thị đồ thị, một vài bàn làm việc còn vương tàn thuốc lá, cốc cà phê nguội. Không có người — nhưng không có nghĩa là an toàn.

Mai Linh tiến đến bàn, quét mắt qua các ghi chú, một mảnh giấy kẹp file có ký hiệu đặc biệt — ký hiệu mà cô đã thấy trên video đe dọa. “Đây rồi,” cô nói, đưa tay chạm vào. Mùi giấy cũ, mực in — tất cả như dấu vết của kẻ vừa rời đi.

“Kiểm tra camera!” Lục Duy ra lệnh, nhanh nhẹn. Anh mở một cửa sổ điều khiển, màn hình hiện lên một loạt camera ở các góc khác nhau. Họ phát hiện một góc quay bị tắt — nhưng đó là điều có thể hiểu được. Hệ thống vừa bị trì hoãn.

Nhưng ngay khi họ thở phào, một hình ảnh từ camera ở lối vào hiện lên: bóng người đứng lơ lửng bên ngoài kính — một cái bóng không di chuyển, nhưng rất rõ. Người ấy đứng dưới ánh đèn đường, mũ trùm, không lộ mặt. Không ai biết liệu đó là người canh gác, hay một cái bẫy.

“Đứng yên,” Lục Duy thì thầm. Anh chớp mắt, nhấn chuỗi lệnh. “Tôi sẽ tạo một vòng lửa ảo — một tín hiệu làm phân tán xác suất dò tìm. Nhưng nếu họ phát hiện chúng ta… chúng ta sẽ biết ngay.”

Họ vẫn tiếp tục kiểm tra dữ liệu. Trong một góc, một máy chủ nhỏ phát ra tiếng tích tắc khác thường — một hệ thống cảnh báo tự động? Lục Duy tiến tới, chạm nhẹ vào khớp nối, rồi lùi lại. “Đây là mật mã thời gian thực. Nếu ai đó cố gắng rút dữ liệu đột ngột, nó sẽ kích hoạt một phản ứng — xóa sạch mọi thứ và kích hoạt còi báo ra ngoài.”

“Vậy mục tiêu của họ là gì?” Mai Linh hỏi, giọng thấp. “Họ muốn dữ liệu hay người?”

Anh không trả lời ngay. Gương mặt anh căng thẳng, ánh mắt nhanh thoáng qua một bảng log. “Cả hai. Họ không đơn thuần lấy dữ liệu; họ muốn đe dọa, buộc con người ra khỏi bóng tối hoặc bẫy những kẻ từng phản bội. Và nếu cần, họ sẽ xóa mọi bằng chứng.”

Bất chợt, chuông báo im ỉm vang lên — một tần số âm siêu nhỏ, không thể nghe bằng tai nhưng hiện trên màn hình. Đồng hồ còn lại: 00:03:12.

“Chúng ta bị phát hiện?” Mai Linh thì thầm.

“Chưa chắc,” anh đáp, tay vẫn di chuyển. “Có thể chỉ là quét lại. Cứ giữ bình tĩnh.”

Cả hai không kịp hoàn hồn thì tiếng bước chân vang vọng từ bên ngoài phòng điều khiển. Một nhóm người lạ, dáng cao, mặc áo khoác đen, lao qua cửa sắt — bước chân họ có vũ khí. Hệ thống an ninh bật sáng, đèn đỏ nhấp nháy.

“Chạy!” Lục Duy hét. Anh thò tay vào túi, rút ra một thiết bị phát sóng, ném về phía cửa. Một loạt tia sáng xanh lóe lên, đánh lạc hướng cảm biến chuyển động trong tích tắc. Họ nắm tay nhau lao vào hành lang, ánh đèn nháy theo sau như kẻ truy đuổi vô hình.

Góc hành lang ngoằn ngoèo, bước chân họ vội vã trên nền bê tông lạnh. Mai Linh nghe tiếng hơi thở đằng sau, tiếng nói lơ mơ của những kẻ đang truy tìm. Cô quẹo mạnh vào một phòng phụ, đẩy vào góc tối và nín thở.

“Có lẽ họ dùng người theo dõi, không phải hệ thống.” Lục Duy thì thầm, mặt anh trắng bệch. “Chúng ta bị dẫn vào bẫy.”

Một bóng người rọi đèn pin ngang qua – hình dáng to lớn, dáng đi quen thuộc. Mai Linh nhận ra cách người ấy di chuyển — không phải người lạ. Cơn lạnh dâng lên từ gáy cô.

Bóng người dừng bên ngoài phòng, nói điều gì đó bằng giọng khàn. “Kiểm tra tất cả. Không để sót.”

Tim Mai Linh đập mạnh, cô nắm chặt cuốn sổ trong túi. Mọi thứ chờ đợi trong giây lát như tĩnh mịch trước cơn sóng. Nếu họ bị bắt, mọi manh mối họ thu thập sẽ nằm trong tay kẻ thù; nếu họ ra khỏi đây với dữ liệu, thì ai biết những gì đã bị hé lộ.

Lục Duy cúi đầu, môi thầm niệm một chuỗi lệnh. Trên màn hình thiết bị nhỏ anh cắm vào tay, một đường truyền dữ liệu mảnh vụn bắt đầu tải lên — một đoạn mã che giấu, đủ để làm rối loạn hệ thống truy tìm. Anh thì thầm: “Ba… hai… một…”

Cửa phòng bật tung. Ánh đèn pin quét mạnh, rồi ngừng lại khi một người đàn ông bước vào — khuôn mặt không mũ, không bị che giấu. Mạnh mẽ, lạnh lùng, nhưng điều khiến Mai Linh sững sờ là ánh mắt anh ta: thân thuộc, như một gương mặt từ quá khứ Lục Duy. Người đàn ông ấy đưa tay, chậm rãi. “Ghost?” — tiếng anh ta như câu hỏi, nhưng cũng là một kết luận.

Lục Duy và Mai Linh cùng nín thở. Ánh mắt của họ chạm vào nhau, như hai mũi kim cố liên kết cùng lúc nghề nghiệp và an toàn. Người đàn ông tiến tới, đôi môi mấp máy: “Mày tưởng có thể giấu mãi sao?”

Tiếng bước chân vừa dứt, màn hình thiết bị của Lục Duy phát ra một tiếng bíp liên tiếp — Connection lost.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×