Tiếng bíp cảnh báo tắt ngấm.
Chỉ còn hơi thở gấp gáp của hai người vang lên trong căn phòng tối.
Ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt Lục Duy, làm gương mặt anh hiện rõ từng đường nét — lạnh lùng, nhưng không giấu được căng thẳng.
Người đàn ông bước lên, chậm rãi như thể từng bước chân của hắn đều đã được tính toán. Hắn cởi mũ trùm, lộ ra mái tóc ngắn bạc trắng, làn da sạm và ánh mắt xám nhạt như kim loại.
Mai Linh lùi một bước. “Anh là ai?”
Hắn cười nhẹ, giọng khàn khàn:
“Câu hỏi đó đáng ra cô nên hỏi người đứng cạnh mình.”
Lục Duy không đáp. Anh nhìn chằm chằm vào đối phương, mắt anh sẫm lại — như thể vừa nhìn thấy một bóng ma sống dậy từ ký ức.
“Phong.” – Anh nói khẽ, giọng nặng như đá rơi.
Cái tên khiến Mai Linh khựng lại. “Phong…?”
Người đàn ông nhếch môi. “Tốt. Ít ra mày vẫn còn nhớ.”
Hắn bước gần hơn, ánh sáng chiếu lên vết sẹo dài trên cổ. “Ba năm trước, mày đã để cả đội chết trong đám cháy. Giờ mày đến đây, tưởng có thể xóa quá khứ bằng vài dòng mã sao?”
Không khí đặc quánh.
Mai Linh đảo mắt nhìn quanh – cửa sau bị khóa, đường dây điện chằng chịt. Một bước sai có thể kích hoạt báo động. Cô hiểu: đây không chỉ là cuộc đối đầu giữa hai hacker, mà là giữa kẻ phản bội và kẻ sống sót.
“Anh ta nói gì vậy?” – cô hỏi nhỏ.
Lục Duy hít sâu. “Phong từng là đồng đội của tôi. Trong dự án Mật Mã, hắn là người giữ hệ thống tấn công – tôi giữ phần phòng thủ. Chúng tôi cùng nhau tạo ra thuật toán Key Cipher, mã hóa dữ liệu tuyệt đối. Nhưng khi chính phủ phát hiện, tôi đã hủy dự án. Còn hắn… muốn bán nó cho tổ chức ngầm.”
Phong bật cười. “Hủy à? Đốt toàn bộ trung tâm, giết chết ba người còn lại – kể cả Linh – là ‘hủy dự án’ sao?”
Mai Linh giật mình. “Linh?”
“Người trong ảnh,” Phong nói, liếc nhìn cô. “Đồng đội cũ của hắn. Và cũng là người yêu hắn.”
Một thoáng im lặng.
Lục Duy nhìn xuống, mắt anh tối lại. “Tôi không giết cô ấy. Đó là một cái bẫy.”
“Bẫy à?” Phong nhếch mép, giọng pha lẫn đau đớn và hận thù. “Bẫy hay là sự tiện lợi cho mày thoát thân? Mày chạy, để lại chúng tao chết cháy. Giờ mày còn dám quay lại hệ thống của Mật Mã?”
Mai Linh lặng người. Mọi câu chữ của họ như từng mảnh ghép rơi xuống — bức tranh quá khứ dần lộ ra, phức tạp, xám xịt, không có người vô tội.
Lục Duy khẽ siết nắm tay. “Tôi quay lại… vì muốn kết thúc tất cả.”
“Không, Duy à,” – Phong tiến đến gần, ánh mắt rực sáng như lửa. – “Mày quay lại vì tội lỗi. Nhưng tao sẽ giúp mày chuộc lỗi – bằng máu.”
Ngay khi hắn rút súng ra, Mai Linh phản xạ nhanh, đẩy Lục Duy ngã xuống. Tiếng đạn xé gió, xuyên qua màn khói từ hệ thống quạt. Cô nắm lấy ống sắt bên cạnh, ném thẳng vào đèn trần, khiến ánh sáng tắt phụt.
Trong bóng tối, chỉ còn tiếng thở và tiếng kim loại va chạm.
“Chạy!” – Lục Duy kéo tay cô, lao về hành lang bên phải. Anh mở thiết bị điều khiển cầm tay, nhập lệnh khẩn: EMP trigger.
Một luồng sáng lóe lên. Tất cả hệ thống điện trong khu vực sụp nguồn.
Họ trượt xuống tầng dưới qua cầu thang kim loại. Tiếng bước chân đuổi theo vang rền phía sau, cùng giọng Phong vọng lại:
“Mày không thể trốn mãi đâu, Ghost! Tao sẽ khiến mày nhìn lại ngọn lửa đó, từng lần một!”
Mai Linh thở dốc. “Hắn biết hết mọi đường thoát. Chúng ta đang chơi trên sân của hắn.”
“Không đâu.” – Lục Duy dừng lại, nhìn vào tường, nơi có một tủ điện cũ kỹ. “Hệ thống phụ này vẫn kết nối với mạng chính. Nếu tôi mở được, chúng ta có thể gửi tọa độ ra ngoài cho đơn vị phản ứng.”
Anh cắm thiết bị vào, bàn tay run nhẹ. Cô đứng canh, ánh mắt dõi quanh. Từng giây trôi dài như sợi dây cháy chậm.
“Còn bao lâu?” – cô hỏi.
“Khoảng ba mươi giây nữa…”
Bất chợt, đèn pin quét qua hành lang. Phong xuất hiện ở đầu bên kia, súng giơ lên. “Lần này, mày không chạy được đâu.”
Lục Duy bấm gửi tín hiệu. Đèn trên thiết bị sáng lên màu xanh. “Xong rồi!”
Cùng lúc đó, tiếng súng vang. Một viên đạn sượt qua vai anh, máu bắn ra. Mai Linh kéo anh ngã xuống phía sau tường.
“Anh ổn không?”
“Chỉ sượt thôi. Chạy đi!”
“Không có tôi, anh chết chắc.”
Cô lôi anh ra cửa phụ, lao xuống lối ống thoát khí. Phía sau, Phong hét lên điên loạn, tiếng bước chân đập xuống kim loại.
Khi cả hai rơi vào đoạn ống dẫn, ánh sáng từ màn hình nhỏ trong tay Lục Duy chớp sáng — tín hiệu SOS đã được gửi. Một bản đồ hiện ra, chấm đỏ nhấp nháy giữa thành phố.
Mai Linh thở hổn hển, nhìn anh. “Anh đã… gọi ai đến?”
“Không phải cảnh sát.” Anh nghiến răng. “Là người từng nằm vùng trong Mật Mã.”
“Còn tồn tại à?”
“Có.” Anh nhìn cô, giọng nghẹn lại. “Và nếu họ đến… cuộc chiến này sẽ thật sự bắt đầu.”
Một giờ sau, họ thoát ra khỏi khu nhà bằng đường hầm dẫn nước. Mưa tạt xuống mặt, cuốn theo bụi và khói từ vụ nổ phía xa.
Kho dữ liệu ngầm – giờ chỉ còn là đống đổ nát.
Mai Linh ngẩng lên, thấy trên mái nhà đối diện có ai đó đang đứng. Một bóng người cao, khoác áo đen, đội mũ. Hắn không làm gì, chỉ nhìn họ – rồi biến mất.
“Có lẽ…” cô thở ra. “Ghost thật chưa từng ở đó. Phong chỉ là con tốt.”
Lục Duy gật chậm, ánh mắt dõi theo khói bốc lên trời. “Hắn chỉ là người giữ cánh cửa. Còn kẻ thật sự đứng sau… vẫn ẩn trong hệ thống. Cái tên ‘Ghost’ mà chúng ta thấy chỉ là lớp vỏ.”
“Anh định làm gì tiếp theo?”
“Đánh dấu tọa độ mới.” Anh đưa cô chiếc ổ cứng nhỏ bọc trong vải đen. “Trong này là bản sao dữ liệu tôi lấy được trước khi hệ thống sập. Giữ lấy, đừng tin ai.”
Cô cầm lấy, bàn tay lạnh buốt. “Kể cả anh?”
Anh im lặng một lúc. Mưa rơi lộp độp trên vai. Rồi anh nói, khẽ như gió thoảng: “Nếu tôi là kẻ dối trá… ít ra cô sẽ biết khi nào tôi nhìn thẳng vào cô.”
Họ tách nhau ở đầu con phố nhỏ. Lục Duy biến mất vào màn mưa, còn Mai Linh đứng lại, nhìn ổ cứng trong tay — thứ có thể thay đổi tất cả: vụ tấn công, bí mật quá khứ, và cả người đàn ông mà cô không biết có nên tin hay không.
Ở phía xa, một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của cô:
Người của Mật Mã chưa chết hết đâu. Hãy chuẩn bị.
– Ghost
Mưa vẫn rơi, nhưng trong đôi mắt Mai Linh, đã ánh lên tia sáng của người không còn chỉ là phóng viên – mà là một phần của cuộc chiến ngầm.