Đêm phủ xuống thành phố như tấm mạng đen dày đặc, những ô cửa kính phản chiếu ánh sáng yếu ớt của đèn đường. Trong căn phòng làm việc nhỏ của Cục, Mai An ngồi đối diện hàng loạt dòng mã code trên màn hình. Mắt cô đã mỏi, nhưng đầu óc vẫn căng như dây đàn.
Hạo Phong bước vào không gõ cửa. Anh đặt lên bàn hai cốc cà phê, một cho cô, một cho mình.
“Cà phê đen, không đường. Tôi nhớ cô thích loại này.”
Mai An hơi ngẩng đầu, nhìn anh. “Tôi chưa từng nói với anh điều đó.”
Phong nhún vai, giọng lạnh nhưng ánh mắt khó đoán: “Tôi đọc trong hồ sơ của cô.”
Cô im lặng, không rõ cảm xúc. Hắn – người đàn ông này – luôn biết quá nhiều, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt mà chính cô còn quên.
Màn hình máy tính chớp nhẹ. Một chuỗi ký tự hiện lên, rồi nhanh chóng biến mất.
Mai An nhíu mày: “Có người vừa cố truy cập server của chúng ta.”
Hạo Phong lập tức bước đến, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Màn hình chuyển sang chế độ theo dõi.
“Địa chỉ IP giả… nhưng để lại một đoạn mã quen thuộc.”
Anh phóng to đoạn mã – một ký hiệu hình rắn ăn đuôi mình.
Mai An cứng người: “Là ký hiệu của Ghost.”
Không khí trong phòng đột ngột lạnh đi. Ghost – cái tên từng khiến bao hệ thống an ninh run rẩy – đã để lại dấu vết. Nhưng kỳ lạ, hắn không ẩn mình như trước, mà cố tình để lộ.
“Có thể hắn đang khiêu khích.” – Hạo Phong nói khẽ.
“Hoặc gửi lời cảnh báo.” – Mai An đáp, ánh mắt dừng lại trên dòng mã nhấp nháy.
Cả hai cùng im lặng trong vài giây. Tiếng gõ bàn phím vang đều, xen giữa là nhịp thở căng thẳng. Trên màn hình, tín hiệu định vị hiện ra – một tọa độ lạ, nằm ở ngoại ô thành phố.
Nửa đêm.
Chiếc xe của họ dừng lại trước một khu nhà kho bỏ hoang. Gió lạnh thổi mạnh, mang theo mùi sắt gỉ và bụi.
“Không có tín hiệu bảo mật, nhưng tôi cảm nhận được có người từng ở đây.” – Hạo Phong khẽ nói, bật thiết bị quét.
Mai An rút khẩu súng ngắn từ thắt lưng, giọng trầm chắc: “Cẩn thận.”
Bên trong kho, ánh đèn pin lia qua những thùng gỗ mục nát. Ở giữa sàn, một màn hình cũ được đặt ngay ngắn – trên đó là dòng chữ:
“Muốn biết sự thật, hãy tin kẻ dối trá nhất.”
Ngay khi dòng chữ tắt, một đoạn video tự động bật lên. Trong video – là hình ảnh chính Mai An đang trò chuyện với một người đàn ông lạ, trong một quán cà phê.
Góc quay mờ, nhưng rõ ràng đủ để khiến Hạo Phong nhìn cô chằm chằm.
“Cô giải thích đi.”
Mai An sững lại. “Tôi chưa từng—”
“Video không thể giả?” Anh ngắt lời, giọng lạnh tanh.
Khoảnh khắc ấy, cô thấy trong mắt anh một tia nghi ngờ, xen lẫn tổn thương không tên. Dường như niềm tin vừa được dựng lên giữa họ, giờ bị một cú chạm nhẹ đã rơi vỡ.
“Anh nghĩ tôi là nội gián?” – Giọng cô khẽ run.
“Trong thế giới này,” – anh đáp – “niềm tin là thứ xa xỉ nhất.”
Không khí nặng nề bao trùm. Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi, lộp độp trên mái tôn.
Mai An quay đi, nắm chặt khẩu súng. Nhưng trong lòng, thứ khiến cô đau không phải nghi ngờ, mà là cái nhìn của anh – lạnh, dứt khoát, và... có phần thất vọng.
Cô rời khỏi kho trước khi anh kịp nói thêm điều gì. Chỉ khi bước ra ngoài, gió đập vào mặt, cô mới nhận ra tim mình đang đập loạn nhịp – không phải vì sợ, mà vì một cảm giác khác, khó chịu và không thể gọi tên.
Trong kho, Hạo Phong vẫn đứng nhìn màn hình đen. Một dòng mã cuối cùng hiện lên ở góc phải, nhỏ đến mức khó nhận thấy:
“Tôi đã nói rồi, đừng tin ai – kể cả chính mình.”
Anh nhíu mày, lưu lại toàn bộ dữ liệu, ánh mắt ánh lên tia sắc lạnh.
“Ghost… mày đang chơi trò gì vậy?”
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Mai An đứng dưới hiên, tay siết chặt điện thoại. Màn hình hiển thị một tin nhắn ẩn danh:
“Nếu muốn cứu anh ta, hãy đến khu bến cảng vào 2 giờ sáng mai.”
Cô ngẩng lên, trong mắt ánh lên quyết tâm – và nỗi sợ mơ hồ.
Giữa lòng đêm, thành phố dường như chìm sâu trong một mê cung không lối thoát, nơi niềm tin và dối trá đan xen như hai mặt của cùng một đồng xu.