mật mã trái tim

Chương 7: Bến Cảng Trong Sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió thổi dọc theo bờ cảng, mang theo hơi mặn của biển đêm. Kim đồng hồ nhích chậm đến con số hai, và màn sương dày như tấm khăn trắng phủ kín mọi thứ.

Mai An dừng xe, tắt đèn pha. Cô nhìn quanh — không một bóng người. Chỉ có tiếng sóng vỗ đều đều và âm thanh kim loại lách cách từ xa vọng lại.

Tin nhắn nặc danh vẫn còn trên màn hình điện thoại.

“Nếu muốn cứu anh ta, hãy đến bến cảng vào 2 giờ sáng.”

Cô siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt kiên định. Cảm giác có gì đó sai sai, nhưng trái tim lại thôi thúc cô tiến về phía trước.

Dưới chân, nước mưa đọng thành vũng, phản chiếu những ánh đèn mờ nhạt từ cột đèn cũ kỹ. Mỗi bước đi của cô vang lên như tiếng đồng hồ đếm ngược.

Một bóng người thoáng qua cuối bến. Mai An lập tức rút súng, di chuyển nhanh, dựa lưng vào container. Cô giữ hơi thở, nghe rõ từng tiếng gió rít qua khe thép.

“Mai An.”

Giọng nói vang lên sau lưng khiến cô quay phắt lại.

Là Hạo Phong.

Anh xuất hiện từ bóng tối, áo khoác đen ướt sũng mưa. Trong tay anh cầm một thiết bị theo dõi.

“Tôi biết cô sẽ đến đây.”

“Anh theo dõi tôi?” – giọng cô thấp, khô khốc.

“Không. Tôi theo dấu Ghost. Và hắn vừa dẫn cả hai chúng ta tới cùng một nơi.”

Trước khi cô kịp đáp, một tiếng bíp nhỏ vang lên từ thiết bị của anh. Màn hình hiển thị một tín hiệu đang di chuyển quanh khu vực bến tàu số 12.

Cả hai lập tức tiến tới, lẩn vào bóng tối.

Đến gần hơn, họ phát hiện một căn phòng nhỏ nằm khuất sau dãy container. Cánh cửa mở hé, bên trong hắt ra ánh sáng nhấp nháy.

Mai An ra hiệu, Hạo Phong gật đầu. Cô mở chốt, súng sẵn sàng.

Bên trong, giữa căn phòng là một chiếc máy tính cũ, màn hình hiển thị chuỗi mã chạy liên tục. Một camera nhỏ gắn ở góc, đang hướng thẳng về phía họ.

Trên màn hình hiện ra dòng chữ đỏ:

“Xin chào, những kẻ săn bóng ma.”

Ngay sau đó, hệ thống bắt đầu phát đoạn ghi âm — giọng nói méo mó, không thể xác định được giới tính.

“Hạo Phong. Mày không thay đổi. Lúc nào cũng nghĩ mình là kẻ kiểm soát trò chơi. Nhưng lần này, người trong cuộc là mày.”

Màn hình chuyển cảnh, hiện lên một bức ảnh — một người đàn ông bị trói, mắt bịt kín.

Mai An nín thở. Hạo Phong đứng sững.

Trên cổ tay người đàn ông ấy — một hình xăm rắn ăn đuôi mình.

“Ghost…” – anh thì thầm.

Giọng nói trong ghi âm tiếp tục:

“Muốn cứu hắn, mày phải trả giá. Hãy để cô ta chọn.”

Tất cả im lặng.

Mai An quay sang nhìn anh. Ánh mắt họ chạm nhau, căng như sợi dây.

“Chọn… nghĩa là gì?” – cô hỏi khẽ.

Trước khi Hạo Phong kịp trả lời, cửa phòng bất ngờ đóng sập. Còi cảnh báo vang lên, đèn nhấp nháy đỏ rực.

“Bẫy!” – Anh kéo cô xuống đất. Một luồng khí trắng phả ra từ khe tường.

Khói độc.

Hạo Phong lập tức tháo khẩu trang, đưa cho cô: “Đeo vào! Nhanh!”

“Còn anh?”

“Đừng cãi!”

Khói lan nhanh, mắt họ cay xè. Mai An cảm thấy tim đập mạnh, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn nhìn thấy anh – người đang dùng tay bịt chặt miệng, ép cơ thể che chắn cho cô.

Cánh cửa bật mở sau vài giây ngột ngạt. Gió từ ngoài ùa vào, thổi tan làn khói. Cô kéo anh ra ngoài, đỡ lấy thân thể nặng trĩu của anh ngã xuống nền bê tông lạnh ngắt.

“Anh Phong! Tỉnh lại!”

Anh khẽ mở mắt, mỉm cười yếu ớt. “Tôi nói rồi… Ghost không bao giờ ra tay mà không có lý do.”

“Lý do gì chứ?” – giọng cô run rẩy.

“Muốn tôi nghi ngờ cô.”

Mai An sững người. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tim mình siết lại. Cô không sợ chết, chỉ sợ ánh nhìn ấy — ánh nhìn pha lẫn tin và nghi, khiến mọi niềm tin vừa xây lại lung lay.

Sáng hôm sau.

Tại Cục, toàn bộ dữ liệu ở bến cảng đã bị xóa sạch. Không một dấu vết nào còn sót lại ngoài đoạn video và giọng nói méo mó.

Trưởng phòng đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn:

“Cả hai bị kéo vào bẫy! Ai cho phép hai người tự hành động?”

Mai An cúi đầu, im lặng.

Hạo Phong đáp bằng giọng điềm tĩnh: “Tôi nhận trách nhiệm.”

Khi mọi người rời đi, cô nhìn anh, giọng nhỏ:

“Tại sao anh lại nhận thay tôi?”

Anh không nhìn cô, chỉ nói khẽ: “Vì Ghost đang quan sát. Và tôi không muốn hắn thấy cô yếu đi.”

Một khoảng lặng dài. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu đôi mắt anh – sâu, mệt mỏi, và... chứa thứ gì đó cô không dám gọi tên.

Đêm hôm ấy, khi mọi người rời khỏi Cục, Hạo Phong mở lại đoạn mã được phục hồi từ thiết bị ở bến cảng.

Giữa những dòng lệnh vô nghĩa, anh phát hiện một ký tự đặc biệt — một phần của mã nhận dạng nội bộ, chỉ có thành viên cấp cao của Cục mới được phép sử dụng.

Anh ngồi bất động. Môi khẽ nhếch, nửa cười nửa cay đắng:

“Thì ra… Ghost đang ở ngay trong hàng ngũ của chúng ta.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×