Buổi sáng ở Cục Điều tra Tội phạm Mạng thường bắt đầu bằng tiếng bàn phím và ánh sáng xanh nhạt từ hàng chục màn hình. Nhưng hôm nay, không khí khác lạ — căng thẳng, nặng nề, và đầy ngờ vực.
Một cuộc họp khẩn được triệu tập. Toàn bộ thành viên cấp cao đều có mặt. Trên bảng điện tử là hình ảnh trích xuất từ vụ bến cảng: dòng mã, ký hiệu rắn ăn đuôi mình, và đoạn âm thanh nhiễu của Ghost.
Giọng trưởng phòng sắc như dao:
“Đây là bằng chứng rõ ràng cho thấy Ghost đã thâm nhập hệ thống. Và đáng lo nhất — đoạn mã xuất hiện mang mã nhận dạng nội bộ. Có nghĩa là trong số chúng ta, có một kẻ phản bội.”
Không ai nói gì. Chỉ có tiếng quạt máy đều đặn vang lên giữa căn phòng.
Mai An ngồi im, ánh mắt dừng trên màn hình. Cô cảm nhận rõ ràng từng cái nhìn hướng về mình — nghi ngờ, soi mói, và một chút khinh miệt giấu sau vẻ bình thản. Cô đã quen với điều đó, nhưng lần này khác. Người ngồi đối diện cô là Hạo Phong, và anh không nhìn cô.
Sau cuộc họp, cô đứng dậy định rời đi thì giọng trưởng phòng gọi lại:
“Mai An. Cô ở lại.”
Cô dừng bước.
“Cô là người duy nhất nhận được tin nhắn nặc danh dẫn đến bến cảng. Giờ chúng tôi muốn xem toàn bộ dữ liệu điện thoại, máy tính cá nhân, và tài khoản truy cập.”
“Vâng.” – Cô đáp, không do dự.
Nhưng khi quay đi, ánh mắt cô bắt gặp Hạo Phong đang đứng ngoài hành lang. Anh không can thiệp, chỉ im lặng nhìn. Khoảnh khắc đó, lòng cô lạnh đi — không phải vì sợ, mà vì biết anh cũng đang nghi ngờ.
Chiều hôm đó, trong phòng máy, Mai An ngồi xem lại bản sao dữ liệu được trả về sau khi Cục kiểm tra.
Cô phát hiện một điều lạ — tin nhắn nặc danh được gửi đến từ một mã số nội bộ của hệ thống an ninh Cục, nhưng bị mã hóa lại để trông như gửi từ ngoài.
Cô lập tức mở kênh bảo mật, gửi tín hiệu riêng cho Hạo Phong:
“Tin nhắn ở bến cảng không phải từ Ghost. Là người trong Cục giả mạo.”
Phản hồi đến gần như ngay lập tức:
“Tôi biết. Nhưng chưa thể hành động. Có tai mắt ở khắp nơi.”
“Anh đang điều tra ai?”
“Cấp phó an ninh – Trần Đăng.”
Cô hơi sững người. Đăng – người luôn tỏ ra điềm tĩnh, là người trực tiếp quản lý quyền truy cập hệ thống. Nếu anh ta thực sự dính líu đến Ghost…
Đêm đó, Mai An không về nhà. Cô đến phòng dữ liệu lưu trữ tầng 5 – nơi chỉ cô có quyền truy cập tạm thời để kiểm tra hồ sơ cũ. Căn phòng im lặng, chỉ có ánh sáng từ màn hình.
Cô mở lại bản ghi truy cập của Trần Đăng trong tuần trước.
Ở thời điểm Ghost tấn công, anh ta đăng nhập vào hệ thống đúng 2 phút trước khi dấu mã của Ghost xuất hiện.
“Không thể là trùng hợp,” – cô thì thầm.
Một tiếng “click” khẽ vang lên sau lưng. Cô xoay người — Trần Đăng đứng đó, nụ cười mờ nhạt trên môi.
“Mai An. Cô làm gì ở đây muộn thế?”
“Kiểm tra hồ sơ thôi.” – Cô đáp, giọng bình thản.
Anh ta tiến lại gần, từng bước chậm mà chắc. “Hồ sơ về ai?”
“Một vụ cũ. Anh không cần biết.”
“Thật sao?” – Đăng nghiêng đầu, ánh mắt thoáng qua màn hình vẫn còn mở — nơi hiển thị chính tên anh ta.
Không nói thêm, anh bấm nút tắt máy. “Cô nên cẩn thận, Mai An. Ở đây… không phải ai cũng là đồng minh.”
Cô nhìn anh rời đi, cảm giác bất an lan khắp lồng ngực. Khi cửa vừa khép, cô bật lại hệ thống, nhập lệnh phục hồi tự động. Một đoạn mã ẩn hiện ra — ký hiệu Ghost, được chèn vào từ tài khoản của Trần Đăng.
Cô nắm chặt tay. Mồ hôi lạnh rịn ở thái dương.
Sáng hôm sau, cô gặp Hạo Phong ở quán cà phê đối diện Cục. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, họ nhìn thẳng vào nhau.
“Tôi có bằng chứng.” – cô nói, đặt USB xuống bàn.
Anh không cầm lấy ngay. “Cô có biết mạo danh điều tra nội bộ có thể bị đình chỉ?”
“Không quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta đang bị lừa.”
Hạo Phong im lặng một lúc rồi mở USB bằng máy mã hóa cầm tay. Những dòng dữ liệu chạy qua, gương mặt anh dần tối lại.
“Trần Đăng… đúng là hắn.”
“Và hắn không hành động một mình,” – Mai An nói nhỏ – “trong đoạn mã còn xuất hiện một ký tự thứ hai. Giống với chuỗi mã cá nhân của anh.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh.
“Cô đang nói gì?”
“Tôi không buộc tội. Nhưng Ghost rõ ràng đang chơi trò phản chiếu. Hắn khiến mọi thứ nhìn giống như… anh và tôi là cùng phe.”
Không khí giữa họ đặc quánh. Tiếng mưa bắt đầu rơi ngoài cửa kính, chậm rãi và nặng nề.
Hạo Phong nhìn cô thật lâu, rồi cất giọng trầm khàn:
“Vậy thì chúng ta chỉ còn một cách.”
“Là gì?”
“Giả vờ mắc bẫy.”
Chiều hôm đó, cả hai bắt đầu dựng kế hoạch – dụ Ghost xuất hiện bằng cách tung tin nội bộ rằng dữ liệu bị đánh cắp đã được phục hồi. Họ cài mồi vào hệ thống – một tệp giả chứa thông tin “danh tính thật” của Ghost.
Nếu Trần Đăng thực sự là nội gián, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Đêm.
Trong phòng kiểm soát, Hạo Phong và Mai An theo dõi màn hình. Mọi thứ yên ắng suốt hai giờ, cho đến khi tín hiệu cảnh báo bật sáng.
Một truy cập trái phép.
Nguồn: Tài khoản Trần Đăng.
“Dính câu rồi.” – Hạo Phong khẽ nói, ngón tay gõ nhanh.
Cửa phòng đột ngột mở. Trần Đăng lao vào, rút súng.
“Dừng lại! Cả hai người bị bắt vì tội thao túng dữ liệu trái phép!”
Mai An quay lại, đối mặt hắn, ánh mắt lạnh băng.
“Không, chính anh mới bị bắt.”
Trên màn hình lớn phía sau, toàn bộ đội đặc nhiệm bước ra từ phòng giám sát kế bên – tất cả đã chứng kiến mọi thứ.
Hạo Phong đứng dậy, ánh mắt tối như đá: “Trò chơi kết thúc rồi, Đăng.”
Nhưng trước khi họ kịp tiến tới, Đăng bật cười – nụ cười khiến mọi người đông cứng.
“Các người nghĩ Ghost chỉ có một à?”
Hắn giơ cổ tay lên — trên da, hình xăm rắn ăn đuôi mình phát sáng mờ ảo, như thể kích hoạt bởi ánh đèn.
Một tiếng bíp vang lên từ đâu đó trong tòa nhà.
Hạo Phong lập tức hét: “Mọi người, rút khỏi đây ngay!”
Chưa đầy ba giây sau — vụ nổ làm rung chuyển toàn bộ tầng.
Khói và bụi cuộn trào. Mai An choàng tỉnh trong ánh đèn nhấp nháy. Cô tìm quanh, hét tên anh:
“Hạo Phong! Anh ở đâu?”
Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô từ đống đổ nát. Giọng anh yếu nhưng kiên định:
“Chúng ta chưa xong đâu. Ghost… vẫn còn một người khác.”
Cô nhìn anh, ánh sáng nhấp nháy phản chiếu đôi mắt anh – vừa lạnh, vừa ấm, vừa có điều gì đó chưa thể nói ra.
Trong tiếng còi báo cháy, họ đứng dậy, giữa khói bụi và tàn tro. Một chương mới của cuộc truy đuổi đã bắt đầu.