Sáng hôm sau, phòng họp của Studio LA tràn ngập không khí ngưỡng mộ và ganh tị. An Lạc đang chỉ đạo buổi họp đầu tiên với nhóm thiết kế cấp cao về dự án Lục Thị.
"Như đã thống nhất, đây là dự án trọng điểm. Chất lượng phải tuyệt đối, không được sai sót," An Lạc nhấn mạnh.
Trưởng phòng thiết kế, Tần Duy, một người đàn ông tài năng nhưng có phần tự cao, khẽ ho: "Giám đốc An, tôi nghe nói Giám đốc Lục Đình Thâm là người rất khó tính, đặc biệt là về thẩm mỹ. Chắc hẳn cô đã phải dùng đến 'mối quan hệ cá nhân' nào đó để ký được hợp đồng này?"
Lời bóng gió của Tần Duy khiến cả phòng họp chùng xuống. Trong giới thiết kế, việc một công ty nhỏ như LA nhận được dự án của Lục Thị là điều gần như không tưởng. Tin đồn về việc An Lạc "bán thân" để có hợp đồng đã bắt đầu lan truyền.
An Lạc không hề nổi giận. Cô nở một nụ cười lạnh lùng, tự tin.
"Mối quan hệ cá nhân ư? Đúng vậy. Tôi đã dùng mối quan hệ cá nhân của tôi là tài năng và sự độc quyền," cô đáp, ánh mắt sắc như dao găm vào Tần Duy. "Nhưng nếu anh muốn biết thêm về việc Lục Đình Thâm 'chiều chuộng' tôi thế nào, tôi có một ví dụ."
Cô lật đến trang cuối cùng của bản kế hoạch in trên giấy A3. Ở đó, có một khu vực bị gạch bỏ và thay thế bằng một ghi chú viết tay bằng mực đen tuyền, chữ viết mạnh mẽ và đầy uy lực:
"Thay thế toàn bộ vật liệu đá tự nhiên trong khu vực tầng thượng bằng đá Marble trắng Calacatta Gold của Ý. Đã chuyển ngân sách bổ sung." – Lục.
"Đây là ý kiến chỉnh sửa vào lúc 3 giờ sáng nay. Ngài Lục đã đích thân yêu cầu nâng cấp vật liệu, dù tôi đã cảnh báo về chi phí," An Lạc tiếp tục, giọng điệu từ tốn nhưng đầy sức nặng. "Anh thấy đấy, Tần Duy. Tôi không chỉ có được hợp đồng. Tôi có được sự chiều chuộng tuyệt đối từ ông chủ của tập đoàn này."
Cô đặt tay lên trang giấy, nơi có chữ ký đó. "Sự chiều chuộng này là áp lực, là sự kỳ vọng cao nhất. Tôi không cần phải 'bán thân', tôi chỉ cần làm chủ dự án của mình đến mức Lục Đình Thâm phải đích thân can thiệp để làm hài lòng tôi."
Tần Duy im lặng, khuôn mặt đỏ bừng. Không ai còn dám bàn tán.
Đây là cách cô thích nghi. Lục Đình Thâm muốn chiếm hữu cô bằng quyền lực và sự kiểm soát? Được thôi. Cô sẽ biến sự chiếm hữu đó thành uy quyền của mình trong công ty.
Buổi chiều, An Lạc có buổi gặp gỡ với nhà cung cấp vật liệu. Cô đến đúng giờ, nhưng nhà cung cấp Hứa Giang lại cố tình đến trễ 30 phút, với thái độ ngạo mạn. Hắn nghĩ rằng LA là một công ty nhỏ, dễ dàng bị ép giá.
"Cô An, xin lỗi. Giờ vàng của tôi rất bận. Chúng ta có thể bàn về giá chứ?" Hứa Giang nói, lật bản báo giá.
"Không cần," An Lạc bình thản. "Tôi đã gửi cho anh một email 15 phút trước. Chúng ta sẽ làm theo giá đó."
Hứa Giang bật cười: "Giá đó quá phi lý! Tôi không thể làm được. Cô nghĩ cô là ai mà đòi hỏi mức giá đó?"
Đúng lúc đó, điện thoại của Hứa Giang rung lên. Hắn nhấc máy, nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, từ ngạo mạn chuyển sang tái xanh.
"Vâng... vâng, Chủ tịch Lục... Tôi hiểu, tôi hiểu rồi ạ."
Hứa Giang cúp máy, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn nhìn An Lạc bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
"Cô An... tôi xin lỗi. Có vẻ như... Giám đốc Lục vừa gọi cho tôi. Anh ấy nói..." Hứa Giang nuốt khan. "Anh ấy nói Tập đoàn Lục Thị sẽ cắt mọi giao dịch với tôi nếu tôi không ký hợp đồng với cô theo mức giá tốt nhất, ngay bây giờ."
An Lạc bình thản nhấp ngụm nước. Cô biết Lục Đình Thâm sẽ làm thế. Không cần cô phải gọi điện hay cầu xin. Anh ta đã theo dõi lịch làm việc của cô, nhận ra sự chậm trễ của nhà cung cấp, và ra tay. Đây là một hành vi can thiệp thô bạo, nhưng nó lại mang lại cho cô lợi ích tối đa.
"Vậy thì..." An Lạc đặt ly nước xuống, mỉm cười. "Anh có vẻ rất bận rộn, Hứa Giang. Ký đi, đừng lãng phí thời gian 'vàng' của anh nữa."
Hứa Giang run rẩy ký vào hợp đồng.
An Lạc rời khỏi buổi gặp gỡ với cảm giác chiến thắng, nhưng cũng kèm theo sự cảnh giác sâu sắc. Lục Đình Thâm đang tạo ra một cái lồng bằng quyền lực, nơi cô không cần phải đối mặt với khó khăn, chỉ cần dựa vào anh.
Tối đó, An Lạc quyết định gửi một "thông điệp" phản hồi.
Cô lái xe đến căn hộ của Lục Đình Thâm, một căn penthouse sang trọng ở khu vực đắt đỏ nhất thành phố. Cô không báo trước.
Lục Đình Thâm mở cửa. Anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ có một chút thích thú thoáng qua trong đôi mắt hổ phách.
"Chào em, An Lạc. Anh biết em sẽ đến."
"Tôi đến để nói về vấn đề của nhà cung cấp Hứa Giang," cô nói thẳng thắn, bước vào nhà.
Anh đóng cửa, tựa lưng vào đó, dáng vẻ thư thái. "Anh nghĩ anh đã giải quyết vấn đề đó hoàn hảo rồi chứ?"
"Hoàn hảo? Anh đã làm trái điều kiện của tôi," cô tiến đến gần, nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi nói anh không được can thiệp để mọi chuyện trở nên quá dễ dàng. Tôi muốn thắng bằng năng lực."
"Nhưng anh không thể để người khác làm khó em," anh đáp, giọng điệu có sự cố chấp không thể chối cãi. "Đó là bản năng của anh. Em là của anh, và anh bảo vệ những gì thuộc về mình."
An Lạc chợt nhận ra, tranh cãi bằng logic với người này là vô ích. Anh ta không phải người bình thường.
Cô thay đổi chiến thuật. Cô tiến đến gần hơn, khoảng cách chỉ còn vài centimet. Cô đưa tay lên, áp vào má anh.
"Vậy thì, anh Lục Đình Thâm," cô thì thầm, giọng nói ngọt ngào một cách nguy hiểm. "Anh có muốn biết... tôi đã 'chiều chuộng' anh thế nào không?"
Lục Đình Thâm ngạc nhiên. Khóe mắt anh hơi giãn ra, lộ rõ sự bất ngờ. Anh là người kiểm soát, và cô đang phá vỡ kịch bản của anh.
"Em..."
An Lạc không để anh nói hết. Cô kiễng chân, chủ động hôn lên môi anh. Nụ hôn không hề dịu dàng, mà đầy sự chiếm đoạt, là một lời tuyên bố: Anh có thể kiểm soát công việc của tôi, nhưng tôi sẽ kiểm soát cảm xúc của anh.
Lục Đình Thâm cứng đờ trong giây lát, rồi cơ thể anh như bùng cháy. Anh siết chặt eo cô, đáp lại nụ hôn mãnh liệt gấp trăm lần. Sự dịu dàng giả tạo biến mất, thay vào đó là khao khát chiếm hữu cuồng nhiệt. Anh đẩy cô lùi lại cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Anh tách ra, hơi thở gấp gáp. Đôi mắt anh rực lửa, không còn sự hoàn hảo, chỉ còn là sự cố chấp và mê muội.
"Em... đang chơi với lửa, An Lạc."
An Lạc dựa vào tường, mỉm cười, không hề sợ hãi, mà tràn ngập sự thỏa mãn.
"Vậy thì anh Lục Đình Thâm," cô thì thầm, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đẹp trai nhưng méo mó vì khao khát của anh. "Hãy chắc chắn rằng anh đủ mạnh để không bị thiêu cháy."
Cô đã bắt đầu bước vào lồng kính. Nhưng cô không phải là con chim non ngoan ngoãn. Cô là một loài mãnh thú xinh đẹp, sẵn sàng đảo ngược vị thế của người thợ săn.