mật ngọt giam cầm

Chương 4: THỬ THÁCH SỰ KIỂM SOÁT CỦA ANH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, An Lạc thức dậy trên chiếc giường Kingsize sang trọng của Lục Đình Thâm. Bên cạnh cô, Lục Đình Thâm đã tỉnh, anh đang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hổ phách không còn vẻ cuồng si tối qua, mà trở nên bình tĩnh đến đáng sợ.

"Em đã ngủ rất ngon," anh nói, giọng điệu có phần lạnh nhạt.

An Lạc mỉm cười, vươn vai. "Tất nhiên rồi. Anh là lá chắn tốt nhất của tôi, phải không?"

Cô nhận thấy sự căng thẳng trong cơ thể anh. Anh là người luôn kiểm soát mọi thứ, nhưng tối qua, cô đã hoàn toàn phá vỡ sự kiểm soát đó. Anh không thích cảm giác bị động.

"Tối qua là một sự thao túng," Lục Đình Thâm nói, không phải là câu hỏi mà là sự khẳng định. "Em dùng sự hấp dẫn của mình để khiến anh quên đi giới hạn công việc."

An Lạc không né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh cũng đã dùng quyền lực của mình để thao túng tôi, đúng không? Chuyện hợp đồng Hứa Giang. Chúng ta là những người chơi không sạch sẽ, Lục Đình Thâm. Anh dùng tiền và quyền, tôi dùng mọi thứ tôi có."

Cô chống tay đứng dậy. "Tôi đã chấp nhận quy tắc của anh, nhưng tôi cũng sẽ khiến anh chấp nhận quy tắc của tôi: Tôi sẽ luôn khiến anh bận tâm, và tôi sẽ không bao giờ là người chạy theo anh."

Cô bước vào phòng tắm. Khi bước ra, cô thấy Lục Đình Thâm đang mặc quần áo chỉnh tề, nhưng gương mặt anh vẫn giữ vẻ phức tạp khó đoán.

"Anh đã hủy mọi lịch trình sáng nay. Anh sẽ đưa em đi làm," anh tuyên bố.

"Không cần. Anh đã hứa không can thiệp vào chuyên môn của tôi, bao gồm cả cách tôi xuất hiện ở công ty," An Lạc bình thản đáp. "Anh là Chủ tịch Tập đoàn Lục Thị, tôi là Giám đốc Studio LA. Chúng ta cần giữ khoảng cách chuyên nghiệp tối thiểu."

Cô cầm chìa khóa xe của mình. "Tối nay, tôi sẽ tự quyết định xem có nên dành thời gian cho anh không. Anh không có quyền quyết định thay tôi. Đây là điều kiện của người chiếm hữu ngược."

An Lạc rời đi, để lại Lục Đình Thâm đứng một mình. Cô biết, việc cô tự tin bước ra khỏi cánh cửa đó, không hề sợ hãi hay bị ràng buộc, là sự kích thích lớn nhất đối với một người có tâm lý chiếm hữu như anh.

Tại Studio LA, công việc diễn ra suôn sẻ. Nhưng An Lạc nhận thấy một sự thay đổi tinh tế trong văn phòng.

Máy tính của cô được nâng cấp lên phiên bản phần mềm mới nhất, với tốc độ xử lý nhanh gấp đôi. Ghế làm việc của cô được thay bằng một chiếc ghế công thái học đắt tiền mà cô từng nhìn thấy trong một tạp chí. Cửa sổ văn phòng cô, vốn bị kẹt không mở được, giờ đã được sửa chữa hoàn hảo.

Cô biết không phải là bộ phận hành chính của công ty.

Trưa hôm đó, trợ lý mang đến một hộp cơm trưa được sắp xếp đẹp mắt, đầy đủ dinh dưỡng, kèm theo một tấm thiệp nhỏ.

Thiệp không có chữ ký, chỉ có một dòng chữ in: "Ăn hết đi. Anh ghét việc em bỏ bữa."

An Lạc mỉm cười. Anh ta không thể can thiệp trực tiếp vào công việc, nên chuyển sang chăm sóc cuộc sống cá nhân của cô một cách bí mật. Đây là cách anh ta thể hiện sự chiếm hữu của mình: Bảo đảm cô luôn khỏe mạnh và an toàn trong tầm kiểm soát của anh.

"Giám đốc An," Tần Duy bước vào, vẻ mặt lo lắng. "Tôi vừa nhận được một cuộc gọi lạ. Hình như là từ... Tập đoàn Lục Thị. Họ hỏi về kế hoạch cuối tuần của cô."

An Lạc bình thản mở hộp cơm trưa. "Anh cứ nói với họ là lịch trình cá nhân của tôi là tối mật. Nhưng nếu Lục Thị có yêu cầu công việc gì, tôi sẽ sắp xếp."

Tần Duy lắp bắp: "Nhưng... người đó nói, nếu cô không có kế hoạch, Giám đốc Lục sẽ sắp xếp một chuyến đi công tác đột xuất đến Maldives cho cô và cả nhóm thiết kế..."

An Lạc hiểu. Lục Đình Thâm đang ghen tuông ngầm với sự độc lập của cô. Anh muốn cô báo cáo lịch trình, nếu không anh sẽ tạo ra lịch trình cho cô, bằng cách sử dụng quyền lực của mình.

Cô quyết định tận dụng cơ hội.

"Tần Duy, anh nói với người đó rằng: Tôi cuối tuần này có một buổi trình diễn nghệ thuật quan trọng. Đó là vấn đề cá nhân, nhưng nó có thể mang lại cảm hứng lớn cho dự án Lục Thị. Tôi sẽ không bỏ lỡ."

Cô nhìn thẳng vào Tần Duy. "Anh nhớ phải nhấn mạnh "sự quan trọng" và "cảm hứng cho dự án Lục Thị" nhé."

Cô biết Lục Đình Thâm đang nghe ngóng. Anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận việc công việc của anh bị gián đoạn vì một lý do không rõ ràng. Anh ta sẽ tự mình điều tra về "buổi trình diễn nghệ thuật" này.

Tối thứ Sáu, An Lạc đến một phòng triển lãm nghệ thuật đương đại nhỏ. Cô mặc một chiếc váy đen đơn giản, không trang sức, tự tin hòa vào đám đông.

Cô không cần phải tìm kiếm Lục Đình Thâm. Cô biết anh ta sẽ ở đây.

Cô đi dạo quanh phòng trưng bày. Đúng lúc cô dừng lại trước một bức tượng trừu tượng, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.

"Anh đã tìm hiểu. Buổi triển lãm này chỉ có hai nghệ sĩ, và một trong số đó là Lương Viễn."

Lục Đình Thâm đứng đó, gương mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng đôi mắt căng thẳng. Anh mặc một bộ vest lịch sự, rõ ràng là vừa rời khỏi một buổi tiệc quan trọng để đến đây.

"Anh làm sao tìm được tôi?" An Lạc quay lại, mỉm cười.

"Em đã sử dụng cụm từ 'cảm hứng cho dự án Lục Thị'. Anh không thể để em lãng phí thời gian với một người đàn ông trong quá khứ." Giọng anh trở nên lạnh như băng. "Anh đã cử người chặn Lương Viễn, bảo hắn không được phép nói chuyện với em."

An Lạc cười lớn. "Anh Đình Thâm, anh đang làm tôi thất vọng đấy."

Anh nhíu mày: "Thất vọng?"

"Đúng vậy," cô dựa vào bức tượng. "Anh đã hứa không can thiệp vào chuyên môn của tôi. Lương Viễn là một nghệ sĩ có tiếng, anh ấy có thể giúp tôi một vài ý tưởng về vật liệu thô. Anh đang đặt cảm xúc cá nhân lên trên công việc."

Cô tiến đến, ghé sát tai anh. "Anh đã thất bại trong bài kiểm tra này, Đình Thâm. Và hình phạt cho anh là..."

Cô lùi lại, nhìn thẳng vào sự giận dữ pha lẫn ghen tuông trong mắt anh.

"...Anh phải công khai đi cùng tôi đêm nay, như một người bạn đời chính thức. Anh phải chứng minh với mọi người rằng anh tin tưởng tài năng và sự lựa chọn của tôi. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ để anh chạm vào tôi nữa."

Lục Đình Thâm thở hắt ra, như thể anh đang cố kiềm chế một cơn giận dữ mãnh liệt. Gương mặt anh co lại, giằng co giữa sự chiếm hữu muốn nhốt cô đi và sự khao khát không thể phủ nhận.

Cuối cùng, anh đưa tay ra, đặt lên eo cô, kéo cô sát vào lòng mình.

"Được thôi, An Lạc. Anh sẽ cho em thứ em muốn. Nhưng đêm nay, em phải nhớ, em là của anh, và anh sẽ không để bất cứ ai khác nhìn em bằng ánh mắt tham lam."

Lục Đình Thâm nắm chặt eo cô, dẫn cô đi qua phòng trưng bày, biến buổi triển lãm nghệ thuật thành sàn diễn của riêng họ. Sự chiếm hữu của anh đã được biến thành sự kiêu hãnh và uy quyền của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×