mật ngọt giam cầm

Chương 5: TUYÊN BỐ QUYỀN SỞ HỮU VỚI NGƯỜI THỨ BA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Lạc và Lục Đình Thâm bước đi giữa phòng triển lãm, thu hút mọi ánh nhìn. Ánh sáng dịu nhẹ của đèn nghệ thuật làm nổi bật sự đối lập và hòa hợp kỳ lạ giữa hai người. An Lạc tự tin, duyên dáng; Lục Đình Thâm lịch lãm, nhưng ánh mắt anh luôn khóa chặt cô, một sự cảnh giác và chiếm hữu không thể che giấu.

Lục Đình Thâm thực hiện đúng lời hứa. Anh nắm chặt eo cô, đặt bàn tay một cách công khai và dứt khoát lên eo cô, như một lời tuyên bố ngầm với cả thế giới: Người phụ nữ này đã có chủ.

Họ đi ngang qua khu vực trưng bày chính, nơi nghệ sĩ Lương Viễn đang đứng. Lương Viễn, người bạn cũ của An Lạc, nhìn thấy cô đi cùng Lục Đình Thâm thì thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng bước đến.

"An Lạc, cậu đến thật à. Lâu lắm không gặp," Lương Viễn mỉm cười thân thiện, nhưng ánh mắt anh ta lộ rõ sự tiếc nuối và hoài niệm.

An Lạc mỉm cười xã giao: "Lương Viễn. Chúc mừng buổi triển lãm thành công. Tác phẩm của cậu rất có chiều sâu."

Lương Viễn đưa tay ra, định chạm vào vai cô một cách thân mật, nhưng ngay lập tức, bàn tay Lục Đình Thâm siết chặt hơn ở eo An Lạc, như một lời cảnh báo không tiếng động. Lương Viễn rụt tay lại.

"Chào ngài Lục," Lương Viễn gật đầu, ánh mắt có phần dè chừng. "Nghe nói hai người đang hợp tác. Mong rằng An Lạc sẽ không bị công việc cuốn đi quá nhiều."

Lục Đình Thâm không đáp lại lời chào. Anh nhìn thẳng vào Lương Viễn bằng đôi mắt lạnh như băng.

"Vấn đề của cô An Lạc không phải là bị công việc cuốn đi, mà là bị những thứ vô bổ khác làm phân tâm," Lục Đình Thâm nói, giọng điệu sắc bén như dao găm, không hề che giấu sự thù địch. "Đó là lý do tôi có mặt ở đây đêm nay, để đảm bảo cô ấy tập trung vào những thứ quan trọng."

Lương Viễn hiểu ngay rằng Lục Đình Thâm đang nhắm vào mình. Hắn ta không chỉ ghen tuông mà còn muốn cắt đứt mọi mối quan hệ cá nhân không thuộc phạm vi kiểm soát của mình.

An Lạc cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng cao. Đây là lúc cô phải kiểm soát lại tình hình.

Cô khẽ nhúc nhích trong vòng tay Lục Đình Thâm, tự mình lùi ra một chút, phá vỡ sự kìm kẹp quá mức của anh.

"Lương Viễn, tôi đến đây để tìm kiếm một vật liệu thô có khả năng dẫn sáng cho dự án khu phức hợp. Tôi tin rằng ý tưởng mới của cậu về bê tông trong suốt có thể là chìa khóa," An Lạc đưa ra lý do chuyên nghiệp, cố gắng tách bạch giữa công việc và đời tư.

"Ồ, tất nhiên rồi. Tôi rất sẵn lòng giúp cậu. Cậu có rảnh ngày mai không? Chúng ta có thể gặp nhau tại studio của tôi để bàn bạc chi tiết," Lương Viễn đề nghị, ánh mắt lại nhìn về phía An Lạc.

Khoảnh khắc đó, An Lạc biết Lục Đình Thâm đã sắp đạt đến giới hạn kiên nhẫn. Cô có thể cảm thấy cơ bắp ở cánh tay anh căng lên.

Đã đến lúc cô phải lựa chọn.

An Lạc quay sang Lục Đình Thâm, nở một nụ cười rạng rỡ, đầy vẻ dịu dàng mà cô chưa từng thể hiện ở công ty.

"Anh Đình Thâm à," cô nói, giọng điệu mềm mại, sử dụng từ gọi thân mật mà tối qua cô đã dùng. "Anh đã hứa với em là cuối tuần này chúng ta sẽ dành thời gian cho nhau. Anh có thể giúp em điều này không?"

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cà vạt của anh.

"Anh có thể trực tiếp làm việc với Lương Viễn về vật liệu đó không? Anh biết em chỉ tin tưởng vào thẩm mỹ của anh. Anh hãy cho em biết ý kiến của anh về mẫu vật liệu, sau đó em sẽ ký hợp đồng."

Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng công khai ở buổi tối hôm trước là để tuyên bố quyền kiểm soát anh. Còn hành động này, là để tuyên bố với Lương Viễn: Cô chỉ tin tưởng vào Lục Đình Thâm, ngay cả trong công việc.

Đôi mắt Lục Đình Thâm lóe lên. Sự giận dữ tan biến, thay vào đó là sự thỏa mãn và kiêu hãnh cực độ. Anh biết cô đang lợi dụng mình, nhưng cô đã công khai chọn anh, công khai đặt anh lên trên người đàn ông khác. Đối với một người chiếm hữu như Lục Đình Thâm, đó là chiến thắng ngọt ngào nhất.

Anh mỉm cười, nụ cười lần này là thật, nhưng lạnh lùng hướng về Lương Viễn.

"Anh nghĩ đề nghị này rất hợp lý," Lục Đình Thâm nói, đặt tay lên eo An Lạc một lần nữa, nhưng nhẹ nhàng hơn. "Cô An Lạc cần phải tập trung vào khía cạnh sáng tạo. Công việc đàm phán vật liệu sẽ để tôi lo. Sáng mai, tôi sẽ đến studio của anh, Lương Viễn. Anh chuẩn bị tài liệu kỹ lưỡng vào."

Lời nói của anh không phải là một yêu cầu, mà là một mệnh lệnh từ cấp trên.

Lương Viễn hiểu rằng mình vừa bị đánh bại hoàn toàn. Hắn không chỉ mất đi An Lạc, mà còn bị Lục Đình Thâm tước đi cơ hội tiếp cận cô dưới danh nghĩa công việc.

"Vâng... tôi đã rõ, ngài Lục," Lương Viễn miễn cưỡng đáp.

Lục Đình Thâm gật đầu, kéo An Lạc rời khỏi khu vực đó.

"Anh đã nói anh ghét việc em dùng người khác làm công cụ," Lục Đình Thâm nói nhỏ khi họ đi qua một hành lang vắng vẻ.

An Lạc ngước nhìn anh, đầy vẻ thách thức. "Anh cũng dùng tôi làm công cụ để thỏa mãn sự chiếm hữu của mình. Tôi chỉ đang học theo thôi, Đình Thâm."

"Anh thích em khi em thế này," anh nói, không phải là lời trách móc mà là lời khen ngợi. Anh dừng lại, đẩy cô áp vào tường, như thể để nhắc nhở về sự kiểm soát tối thượng của mình.

"Nhưng em phải nhớ, em không thể đi quá xa. Em càng thách thức, anh càng muốn trói buộc em hơn. Đêm nay, chúng ta sẽ về nhà anh, và em sẽ không được phép rời xa anh một bước nào."

An Lạc vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần. "Đó không phải là hình phạt, Lục Đình Thâm. Đó là điều mà cả hai chúng ta đều muốn. Và chính tôi là người đã quyết định. Tôi muốn anh, ngay bây giờ."

Lời nói dứt khoát của cô là đòn quyết định. Lục Đình Thâm không thể kìm nén được nữa. Anh cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn sâu, cuồng nhiệt ngay giữa hành lang, bất chấp những cặp mắt tò mò xung quanh. Nụ hôn này là sự thừa nhận công khai về sự chiếm hữu mà cô đã thành công gieo vào tâm trí anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×