Sáng thứ Hai, An Lạc trở lại Studio LA. Mọi thứ dường như đã được sắp xếp lại sau sự kiện cuối tuần. Các đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt kính nể hơn, và Tần Duy, sau khi nhận được thông báo Lục Đình Thâm đích thân xử lý vấn đề vật liệu thô, đã hoàn toàn im lặng và tập trung vào công việc.
Mặc dù An Lạc đã thành công trong việc tuyên bố vị thế của mình, cô biết Lục Đình Thâm sẽ không dừng lại. Đêm qua, sự chiếm hữu của anh ta mãnh liệt hơn bao giờ hết, như muốn bù đắp cho việc anh ta đã buộc phải nghe theo cô trước mặt người khác.
Khi cô đang ngồi xem xét bản vẽ, điện thoại cô rung lên. Đó là một tin nhắn từ số lạ.
“Em bị mất chiếc vòng tay ở hành lang tối qua. Anh đã lấy nó.”
An Lạc lập tức kiểm tra cổ tay. Chiếc vòng tay ngọc trai màu trắng bạc mà cô thường đeo đã biến mất. Cô đã đeo nó từ lâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó quan trọng.
Cô nhắn lại: “Anh muốn gì?”
Chỉ vài giây sau, tin nhắn trả lời đến: “Tối nay đến căn phòng làm việc phụ. Anh sẽ trả lại em. Và… em có một cuộc họp lúc 3 giờ chiều với Giám đốc Tài chính của chúng ta.”
An Lạc nhíu mày. Cô không hề có cuộc họp nào vào lúc 3 giờ chiều. Lục Đình Thâm lại tự ý sắp đặt.
Cô hiểu: anh ta đang tạo ra một kịch bản, buộc cô phải quay lại căn phòng bí mật đó.
Đúng 3 giờ chiều, An Lạc bước vào phòng họp. Giám đốc Tài chính Lục Thị, một người đàn ông nghiêm nghị, đã ngồi sẵn.
"Giám đốc An, xin lỗi vì cuộc hẹn đột ngột này. Chủ tịch Lục muốn cô ký vào bản cam kết này," ông ta đặt một tập tài liệu trước mặt cô.
An Lạc lướt nhanh qua các điều khoản. Đó không phải là một cam kết tài chính, mà là một cam kết bảo mật về công việc và cuộc sống cá nhân của Lục Đình Thâm. Đặc biệt, nó có điều khoản cấm cô tiết lộ bất kỳ thông tin nào về "tình trạng tâm lý và hành vi kiểm soát" của anh ta với bất kỳ ai, trừ luật sư của cô.
Anh ta đang hợp pháp hóa sự "bệnh kiều" của mình.
"Tôi từ chối ký," An Lạc thẳng thừng.
Giám đốc Tài chính tỏ ra lúng túng. "Nhưng... đây là lệnh của Chủ tịch Lục. Anh ấy nói, việc này sẽ đảm bảo sự an toàn và quyền riêng tư của cô."
"Quyền riêng tư của tôi đã bị anh ta xâm phạm từ lâu. Tôi không cần một cam kết bảo mật nửa vời như thế này," An Lạc đáp. Cô biết, Lục Đình Thâm đang thử giới hạn của cô.
"Nếu không ký, mọi hoạt động tài chính liên quan đến Studio LA trong dự án Lục Thị sẽ bị đóng băng. Đây là quy tắc mới của Chủ tịch Lục," Giám đốc Tài chính nhẹ giọng đe dọa.
An Lạc mỉm cười, nụ cười đầy bí ẩn. "Anh cứ đóng băng đi. Và anh nói với Chủ tịch Lục rằng, tôi cũng sẽ có một cam kết bảo mật của riêng mình để đáp lại."
Tối đó, An Lạc đến căn phòng làm việc phụ của Lục Đình Thâm. Anh đã đợi sẵn, với chiếc vòng tay của cô đặt trên bàn.
"Anh biết em sẽ không ký," Lục Đình Thâm nói, vẻ mặt bình thản. "Nhưng anh buộc phải thử. Anh muốn em biết rằng, anh có đủ khả năng để giam cầm em, ngay cả trên giấy tờ."
"Đáng tiếc, tôi không phải người dễ bị khuất phục," An Lạc tiến đến, lấy chiếc vòng tay. Cô đeo nó vào. "Chiếc vòng này không chỉ là một món trang sức. Nó có một bộ phận ghi âm nhỏ. Anh lấy nó đi, chứng tỏ anh muốn kiểm tra những cuộc nói chuyện của tôi, đúng không?"
Lục Đình Thâm hơi nhếch mép, không ngạc nhiên. "Em thông minh hơn anh nghĩ. Anh đã kiểm tra rồi. Nó không có gì đáng kể."
"Chắc chắn rồi," An Lạc cười. "Vậy thì, đến lượt cam kết của tôi."
Cô lấy ra một chiếc USB từ túi áo.
"Đây là những dữ liệu mà tôi đã thu thập được từ máy chủ không được bảo vệ của anh," cô nói, mắt ánh lên vẻ tinh ranh. "Bao gồm cả thông tin về việc anh theo dõi tôi, điều tra quá khứ của tôi, và chi tiết về các dự án bí mật của Lục Thị."
Lục Đình Thâm lập tức đứng thẳng dậy. Đây là lần đầu tiên anh ta thực sự bị bất ngờ. Anh là người điều tra, không phải là người bị điều tra.
"Em lấy từ đâu ra?" Giọng anh ta trầm xuống, nguy hiểm hơn bao giờ hết.
"Từ máy chủ đã được nâng cấp của tôi," An Lạc đáp, bình tĩnh nhưng đầy uy lực. "Anh đã nâng cấp máy tính tôi để tôi làm việc nhanh hơn. Nhưng anh quên mất rằng, một cỗ máy nhanh hơn, với một hacker tài năng như tôi (tôi đã học cách đối phó với những người như anh), sẽ dễ dàng tìm ra những sơ hở nhỏ nhất trong hệ thống bảo mật Lục Thị."
Cô cắm USB vào máy tính. Màn hình hiện lên một thư mục mang tên: "Privacy Pact - L.A."
"Anh muốn cam kết bảo mật, đúng không? Đây là cam kết của tôi: Tôi sẽ giữ tất cả những dữ liệu này, để đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ làm điều gì tổn hại đến tôi hoặc sự nghiệp của tôi. Nếu anh dám đóng băng tài khoản của tôi, tôi sẽ công khai những thông tin này."
Lục Đình Thâm bước đến, khuôn mặt lộ rõ sự giận dữ và bất lực. Anh muốn xé nát chiếc USB đó.
An Lạc đưa tay che lại máy tính. "Nếu anh chạm vào nó, một bản sao chép sẽ tự động được gửi đến 10 địa chỉ email bí mật."
Cô đã thành công. Cô đã dùng chính sự kiểm soát của anh để tạo ra một vũ khí chống lại anh.
Lục Đình Thâm đứng đó, nhìn cô chằm chằm. Cuối cùng, sự giận dữ chuyển thành một nụ cười khó hiểu, nửa tôn trọng, nửa điên cuồng.
"Tuyệt vời, An Lạc. Tuyệt vời," anh ta nói, giọng khàn khàn. "Em không chỉ muốn bước vào lồng của anh. Em muốn chiếm lấy cả người thợ săn."
Anh tiến đến, không chạm vào chiếc USB, mà nắm lấy tay cô.
"Thỏa thuận mới: Anh không cần cam kết của em nữa. Anh muốn em giữ nó. Nhưng đổi lại, từ giờ, chúng ta không cần bất kỳ lời nói dối hay sự che giấu nào. Em muốn gì, cứ nói với anh. Anh sẽ cho em. Và anh muốn gì... em phải cho anh."
An Lạc đã thắng ván cờ đầu tiên. Cô không chỉ giữ được sự nghiệp, mà còn buộc Lục Đình Thâm phải chấp nhận cô là người ngang hàng, người có thể đe dọa anh.
Cô mỉm cười, rút tay ra khỏi anh, rồi chủ động vòng tay qua cổ anh.
"Anh Đình Thâm, tôi muốn anh tắt chiếc camera ẩn trong căn phòng này."
Lục Đình Thâm nở nụ cười chiếm hữu. "Anh sẽ làm mọi thứ em muốn, An Lạc. Miễn là em ở lại."