Mật Ngọt Trà Xanh

Chương 4: Vết Nứt Nhỏ Nhất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm uống rượu và cuộc chạm mặt âm thầm giữa Lam và Trân, trong văn phòng LUX, không khí lại quay về sự lặng lẽ đáng ngờ. Nhưng sự tĩnh lặng lần này không phải vì mọi người kiêng dè, mà vì... họ đang chờ. Chờ một diễn biến mới, một nút thắt tiếp theo trong vở kịch mà ai cũng nghiện theo dõi.

Tony đến công ty với gương mặt bình thường, không biểu hiện mệt mỏi. Nhưng khác hôm trước, anh mặc áo polo xám thay vì sơ mi trắng như thường lệ, và tay cầm… cà phê từ tiệm dưới công ty. Không còn cà phê ly giấy có sticker mèo, không còn mùi trà sữa nhẹ thoảng trong phòng.

Trân cũng vậy. Cô vẫn ngồi ở bàn cạnh anh, ánh mắt hướng lên màn hình, tay gõ báo cáo kế hoạch truyền thông cho giai đoạn cuối của chiến dịch "Chiến Dịch Mỹ Nhân". Nhưng thỉnh thoảng, tay cô dừng lại rất nhẹ, rất ngắn – như đang chờ một ai đó nói điều gì đó. Chỉ một chút thôi. Rồi lại gõ tiếp.

Mọi thứ như mặt hồ… nhưng dưới mặt nước, cá mập đã lượn vòng.


Trưa hôm đó, Tony và Trân cùng được mời họp với ban điều hành để thuyết trình tiến độ và đề xuất ngân sách đợt 2 cho TVC. Sau buổi họp kéo dài hơn một tiếng, giám đốc bộ phận marketing nước ngoài mỉm cười nói:

— “Hai bạn phối hợp rất ăn ý. Tôi thích năng lượng giữa các bạn. Có vẻ như... hiểu nhau khá rõ ha?”

Tony gật đầu, lịch sự. Trân chỉ cười nhẹ, mắt nhìn xuống hồ sơ.

Sau khi rời khỏi phòng họp, Trân quay sang Tony:

— “Anh rảnh không? Em mời anh ly cà phê coi như cảm ơn vì đã phối hợp ăn ý.”

Tony khựng lại một giây. Rồi nhẹ nhàng:

— “Anh nghĩ mình nên về làm tiếp kế hoạch, còn một phần nữa cần duyệt.”

Trân vẫn cười:

— “Dạ. Em hiểu. Không ép.”

Cô quay đi. Nhưng nụ cười ấy – lần đầu tiên – không chạm tới mắt.


Tối hôm đó, Lam tan làm sớm. Cô ghé siêu thị mua ít nguyên liệu để làm món gà nướng Tony thích nhất. Lâu rồi không vào bếp, cô thấy lòng hơi bối rối lạ. Lúc đang chọn nấm tươi, điện thoại Lam nhận được tin nhắn từ một số lạ:

“Chị nên coi lại chồng mình. Không phải ai im lặng cũng là người không có lỗi.”

Lam đứng sững. Tin nhắn không tên, không dấu hiệu nào để tra ngược. Nhưng ký ức về ánh mắt Trân hôm trước hiện về. Dịu dàng. Nhưng đầy ngụ ý.

Cô nhét vội gói nấm vào giỏ hàng, không mua gì thêm, và đi thẳng về nhà.


Cùng lúc đó, ở công ty, trời bắt đầu đổ mưa. Trân đứng ở hành lang tầng 21, nhìn qua lớp kính mờ, nơi mưa rơi lách tách trên bậu cửa.

Tony đi ngang qua, dừng lại khi thấy cô đứng một mình.

— “Trân? Sao chưa về?”

Trân quay lại, ánh mắt trong veo, tóc xõa hơi rối vì gió điều hòa:

— “Em thích nhìn mưa. Nó làm mọi thứ chậm lại một chút.”

Tony im lặng, rồi nói:

— “Em còn trẻ. Mọi thứ nên nhanh một chút thì tốt hơn.”

Trân cười.

— “Anh thấy em trẻ thật à?”

— “Ừ. Em trẻ, thông minh, có sức hút riêng. Nhưng…”

— “Nhưng không phải vợ anh.” – Trân nói tiếp, cắt ngang.

Tony ngạc nhiên. Cô bước đến gần anh, khoảng cách vừa đủ để nghe được hơi thở, nhưng chưa chạm vào nhau.

— “Em biết anh yêu vợ. Em cũng không muốn phá. Em chỉ... muốn được ở gần anh. Được cùng anh làm việc. Được nhìn anh mỗi ngày. Em không đòi hỏi hơn thế.”

Tony thở dài. Nhưng không phủ nhận. Cũng không nói thêm.

Trân chớp mắt.

— “Vậy thôi. Em về trước. Kẻo mưa nặng hạt, em dễ yếu lòng…”

Tối hôm đó, Lam không nấu bếp. Cô rót cho mình một ly vang đỏ, mở laptop, gõ một địa chỉ quen: diễn đàn dành cho phụ nữ – nơi chị em chia sẻ chuyện hôn nhân, công việc, và cả… ngoại tình.

Lam không viết. Chỉ đọc.

Một dòng tiêu đề bắt mắt:
“Tiểu tam công sở không cần giật chồng, chỉ cần ‘ở gần đủ lâu’.”

Lam nhấp vào. Đọc chậm. Mỗi dòng như lột tả y chang tình huống cô đang sống.

Một comment dưới bài viết ghi:
“Đừng đợi chồng phạm lỗi. Hãy khiến anh ta nhớ rằng… mình đang có điều gì để mất.”

Lam mỉm cười. Cô đứng dậy, vào phòng, lấy bộ váy ngủ satin lâu rồi chưa mặc, và bước vào phòng tắm.

Sáng hôm sau, Tony thức dậy, thấy Lam đang buộc tóc trước gương. Cô mặc sơ mi trắng của anh, hơi rộng, vai trễ xuống một bên. Nhìn thấy anh, cô quay lại cười:

— “Anh dậy rồi. Em pha sẵn cà phê đen không đường.”

Tony gật, đứng dậy đi tới bàn ăn. Nhưng trong ly cà phê có một điều lạ… Một sticker nhỏ hình con gấu, ghi:

“Mỗi sáng chỉ cần nhìn thấy anh là đủ ngọt.”

Tony sững người.

— “Lam… cái này…”

— “Sao? Không thích sticker hả? Em thấy có người hay dán, cũng thử bắt chước xem cảm giác thế nào.” – Lam trả lời, nhẹ tênh.

Tony ngồi xuống, nhìn vợ. Rồi bật cười.

— “Anh uống.”

Tại văn phòng, Hải lại tiếp tục làm phóng viên mật. Anh ghé tai chị Mai:

— “Tui cá với chị, vợ Tony không phải dạng vừa. Cái kiểu im lặng mà không lùi, là đáng sợ nhất đó.”

Chị Mai gật đầu:
— “Trận này là trận trí tuệ đó em. Không ai ngu mà ra chiêu thừa. Ai ra tay cũng có toan tính.”

Ngày cuối cùng chiến dịch "Chiến Dịch Mỹ Nhân", Tony và Trân cùng được mời đến tham dự buổi công bố thành công, tổ chức tại khách sạn 5 sao trung tâm.

Trân diện váy đen khoét lưng, tóc búi cao, gương mặt được trang điểm chuyên nghiệp. Cô bước vào sảnh, thu hút mọi ánh nhìn.

Tony thì vẫn giản dị – sơ mi trắng, quần tây, blazer xanh đậm.

Trên sân khấu, họ được xướng tên cùng nhau, đại diện cho team truyền thông đạt thành tích xuất sắc. Máy ảnh liên tục chớp. Ánh đèn soi rọi khiến mọi thứ như một cặp đôi hoàn hảo.

Sau buổi lễ, Tony định ra về sớm. Trân gọi anh lại, lần này là lời mời cuối cùng:

— “Tối nay em tổ chức một buổi nhỏ mừng team thắng lớn. Anh đến không?”

Tony nhìn cô. Rồi từ chối khéo:

— “Anh nghĩ… tối nay nên về ăn cơm với vợ.”

Trân cười. Lần đầu tiên trong nhiều tuần, nụ cười không hề che giấu cảm xúc. Có một chút buồn. Nhưng vẫn đẹp.

— “Dạ. Em hiểu. Em không tiếc… Vì ít nhất, em đã ở gần anh. Và để lại một vết nứt nhỏ… Chỉ cần một kẽ nứt, nước cũng có thể len vào.”

Tony không đáp. Chỉ nhìn cô thật lâu, rồi quay lưng bước đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!