Mật Ngọt Trà Xanh

Chương 5: Tình Yêu Không Cần Giành Giật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tony trở về nhà vào lúc hơn tám giờ tối. Không khí trong nhà yên tĩnh, ánh đèn phòng khách dịu dàng. Lam đang ngồi ở bàn ăn, vẫn mặc chiếc áo sơ mi anh hay mặc cuối tuần, tay nâng ly trà nóng, vừa đọc tài liệu vừa gõ nhẹ đầu bút vào mặt bàn.

— “Về rồi à?” – Lam hỏi mà không ngẩng lên.

Tony tháo đồng hồ, đặt chìa khóa xuống, rót nước.

— “Họp xong trễ. Trân mời đi ăn mừng, nhưng anh không đi.”

Lam ngẩng lên, đôi mắt đen sâu nhìn anh không chớp. Rồi cô đặt bút xuống, nói khẽ:

— “Em biết.”

Tony hơi bất ngờ:

— “Biết?”

— “Em biết hết. Em không ngốc đâu, anh Tony.” – Lam cười, không gay gắt, nhưng rõ ràng là một nhát dao chậm.

Tony định nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ đứng yên.

Lam đứng dậy, rót thêm trà, mời anh một tách.

— “Anh có nhớ vì sao chúng ta cưới nhau không?”

— “Vì yêu.” – Tony đáp.

Lam gật đầu.

— “Vì yêu. Nhưng đôi khi yêu thôi thì không đủ. Chúng ta cần nhớ tại sao yêu. Nếu quên, người thứ ba có thể bước vào… nhẹ như làn gió.”

Tony nhìn Lam, ánh mắt anh dao động.

— “Anh không làm gì sai với em cả.”

Lam mỉm cười:

— “Đúng. Anh chưa làm gì cả. Nhưng cái nguy hiểm nhất… là khi người đàn ông chưa phạm lỗi, nhưng bắt đầu thấy mình có quyền rung động.”

Không khí lặng đi.

Tony cầm ly trà, chậm rãi nhấp một ngụm. Rồi anh buông một câu:

— “Vậy em muốn anh làm gì?”

Lam không trả lời ngay. Cô đi tới tủ sách, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt anh.

— “Trong này là tất cả thư tay anh viết cho em khi còn yêu xa. Có cả vé xem phim đầu tiên chúng ta đi cùng nhau. Em giữ kỹ lắm.”

Tony mở hộp ra. Mùi giấy cũ, mực nhòe, kỷ niệm ùa về. Anh sững người.

— “Em không cần giành giật anh với ai cả. Em chỉ muốn anh tự chọn: anh là người đàn ông sống bằng hoài niệm, hay người đàn ông biết giữ điều mình đang có.” – Lam nói, rồi quay đi, bước lên tầng.

Tony ngồi lại, cầm lấy tờ thư đầu tiên. Nét chữ anh – nguệch ngoạc, nhưng tràn đầy chân thành.

"Gửi Lam,
Nếu một ngày anh lạc trong thế giới của công việc, áp lực và vô số người phụ nữ xung quanh, hãy nhắc anh nhớ: Anh đã từng hứa yêu em như cách mặt trời luôn mọc ở phía đông – không cần nghĩ cũng biết chắc chắn."

Tony nhắm mắt.

Sáng hôm sau, Tony đến công ty sớm hơn thường lệ. Anh mang theo một ly trà sữa từ tiệm góc đường – không phải cà phê đen như mọi hôm. Trên ly trà, có dòng ghi chú bằng bút lông:

“Có những điều ngọt ngào… không cần phải uống mỗi ngày.”

Anh đặt ly trà lên bàn làm việc của Trân.

Khi Trân bước vào, cô sững lại.

— “Anh mua cho em?”

— “Ừ. Lâu rồi không thấy em uống.”

Trân cười, lần đầu tiên trong nhiều ngày, nụ cười tươi thật sự.

— “Cảm ơn anh. Nhưng… sao hôm nay anh chủ động?”

Tony nhìn cô. Rất lâu. Rồi nhẹ nhàng nói:

— “Vì anh muốn khép lại đúng cách. Em giỏi, xinh đẹp, và dễ khiến người khác rung động. Nhưng anh không thể để một sự ngưỡng mộ biến thành thói quen. Và để thói quen trở thành phản bội.”

Trân ngây người. Ly trà trong tay khẽ nghiêng.

— “Anh... nghĩ em cố tình à?”

— “Không. Em không sai. Nhưng cả hai chúng ta, nếu không biết dừng, sẽ đều sai.” – Tony đáp.

Trân cắn môi.

— “Vậy là… hết rồi?”

— “Chưa từng bắt đầu. Chỉ là một khoảng cách quá gần khiến người ta quên mất đâu là ranh giới.”

Trân quay đi, tay siết chặt ly trà sữa. Nhưng rồi cô gật đầu.

— “Anh đúng. Em từng nghĩ mình chỉ cần đứng gần… rồi thời gian sẽ khiến mọi thứ thay đổi. Nhưng em quên mất, một người đàn ông tốt… sẽ không dễ đổi thay vì chút mật ngọt.”

Tony cười nhẹ. Cô cũng cười. Nhưng cả hai đều không giấu được thoáng buồn.

Tối hôm đó, Trân về phòng trọ sớm, mở laptop. Cô vào lại diễn đàn phụ nữ mà Lam từng đọc. Tạo tài khoản mới.

Tên tài khoản: TràXanhNhưngTựBiếtDừng

Cô viết:

"Tôi từng đứng gần hạnh phúc của người khác. Từng nghĩ chỉ cần nhẹ nhàng, chỉ cần tinh tế… thì có thể chen vào một chút. Nhưng tôi quên mất, tình yêu thật sự không cần giành giật. Nếu thứ đó không thuộc về mình, dù có đứng gần đến mấy… cũng không giữ được. Và nếu người ta thực sự yêu mình, thì không cần phải ở gần mới khiến họ quay lại."

Cuối tuần đó, Lam và Tony cùng đi dã ngoại ở Đà Lạt. Họ tắt điện thoại, không internet, không công việc. Chỉ có hai người, một chiếc xe bán tải, một lều nhỏ và ánh lửa trại giữa rừng thông.

Tony nắm tay Lam, thì thầm:

— “Cảm ơn em vì không buông anh ra. Dù có lẽ… em đã muốn.”

Lam gục đầu vào vai anh.

— “Vì em biết, anh chưa từng buông em. Chỉ là… bị lạc một chút thôi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!