Mật Ngọt Trà Xanh

Chương 6: Khi Người Cũ Trở Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáu giờ sáng thứ Hai, điện thoại Tony rung liên tục. Anh vừa rửa mặt xong thì thấy trên màn hình hiện dòng tên quen thuộc: "Minh Thy – Cấp cứu!"

Tony cau mày. Minh Thy – người yêu cũ của anh, người từng gắn bó ba năm thời đại học, biến mất khỏi đời anh không một lời từ biệt… Nay lại nhắn một tin đầy kịch tính như vậy?

Anh bấm gọi lại. Bên kia bắt máy nhanh không tưởng:

— “Tony! Cuối cùng anh cũng gọi! Em… em đang ở Sài Gòn rồi. Em cần gặp anh, chuyện rất gấp. Là chuyện… không thể nói qua điện thoại…”

Giọng Minh Thy vẫn vậy – run run, đầy cảm xúc, như thể thời gian chưa từng trôi qua. Nhưng Tony bây giờ là người đàn ông đã có vợ, đã đi qua sóng gió "trà xanh" mang tên Hạ Trân, và đã biết rõ ranh giới của mình.

— “Chuyện gì gấp? Anh đang bận, chỉ có thể gặp 15 phút ở quán gần công ty.”

— “Được! Em tới liền!”

Tony chưa kịp cúp máy đã nghe tiếng xe taxi rồ ga. Cô ta đang đến từ đâu?

Quán cà phê đối diện tòa nhà LUX, 7 giờ sáng.

Tony ngồi yên, ly cà phê đen nguội dần. Minh Thy bước vào, vẫn dáng vẻ nhẹ nhàng năm xưa, nhưng trông có vẻ gầy hơn, mệt mỏi hơn. Cô mặc sơ mi trắng, quần jeans, tóc buộc cao đơn giản – nhưng ánh mắt vẫn giữ được thứ mê hoặc cũ kỹ.

— “Em… em xin lỗi vì biến mất đột ngột. Hồi đó gia đình em phá sản, ba em bị bắt, em phải ra nước ngoài với mẹ gấp. Không dám báo anh một tiếng, sợ anh liên lụy…”

Tony im lặng.

— “Em đã theo dõi anh nhiều năm. Biết anh cưới vợ rồi. Biết anh giỏi hơn xưa nhiều lắm. Nhưng… em chưa từng quên anh.”

Tony vẫn im.

— “Em không đến để làm loạn. Em chỉ muốn… hỏi anh một câu. Nếu năm đó em không đi, chúng ta… có cưới nhau không?”

Tony đặt ly cà phê xuống bàn, trả lời dứt khoát:

— “Chắc chắn có. Nhưng năm đó em đi. Và bây giờ, anh có vợ rồi. Mọi thứ không còn như cũ.”

Minh Thy cười nhẹ, ánh mắt đỏ hoe:

— “Em biết. Em chỉ cần nghe anh nói vậy thôi. Em sắp về lại Singapore, làm việc cho công ty mẹ của LUX bên đó. Có thể… ta sẽ gặp nhau vài lần trong dự án liên kết.”

Tony nhíu mày:

— “Em nói gì?”

— “Em là trưởng phòng chiến lược của CN Singapore, tạm điều sang làm cố vấn 3 tháng. Và phòng truyền thông bên anh là bộ phận phối hợp.”

Tony thở dài. Mắt anh hiện rõ một chữ: "Định mệnh".

Buổi họp lúc 10 giờ sáng. Toàn bộ phòng truyền thông và ban lãnh đạo chi nhánh tham dự. Khi cửa mở, Minh Thy bước vào với tư cách "cố vấn cao cấp từ đối tác", ánh mắt của cả phòng dừng lại ở Tony gần như ngay lập tức.

Và… không ai ngạc nhiên hơn Trân.

Trân nhìn cô gái đang mỉm cười trao đổi bắt tay, rồi quay sang Tony đang cố tỏ ra bình thản. Trong mắt Trân, một tia sáng lạ vụt qua – không phải ghen, cũng không phải tò mò – mà là cảm giác mình vừa bị thay vai.

Trà xanh… giờ đã có “chị đại trà cũ” lên sân.

Sau buổi họp, tin lan khắp công ty.

Hải: “Ủa alo? Gì vậy? Người yêu cũ của Tony hả? Nhập vai luôn vậy?”

Chị Mai: “Trân xong phim rồi. Chị Thy lên level tổng công ty, về đây ba tháng thôi cũng đủ làm rung rinh nội tâm anh Tony.”

Hải: “Không được! Chúng ta phải bảo vệ Lam! Bà chủ im lặng chứ không vô hình nha!”

Chiều hôm đó, Lam đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối. Tony bước vào, chưa kịp mở miệng đã nghe vợ hỏi:

— “Minh Thy về rồi?”

Tony giật mình. Lam không nhìn anh, chỉ chăm chú cắt hành.

— “Sao em biết?”

— “Chị Mai nhắn.”

Tony gãi đầu:

— “Chuyện không có gì đâu. Cô ấy về làm theo dự án của bên đối tác thôi.”

Lam cười khẽ:

— “Em tin anh. Nhưng không tin đời.”

Tony bước lại gần, vòng tay ôm lấy eo vợ từ phía sau:

— “Anh ổn. Anh không đi đâu hết.”

Lam không quay lại, nhưng đặt tay mình lên tay anh:

— “Nếu em không ổn? Anh có dừng lại không?”

Tony im lặng. Lam nhìn anh qua tấm kính lò nướng:

— “Vì anh không phản bội. Nhưng nếu người ta làm em tổn thương, thì có khác gì?”

Tối hôm đó, Trân gửi tin nhắn cho Lam – lần đầu tiên.

Trân:
"Chị Lam. Em biết mình từng vượt ranh giới, dù không cố ý. Nhưng có lẽ… em cũng là người hiểu nhất lúc này: không ai có thể làm chị lo bằng… một người cũ quay về."

Lam không trả lời. Nhưng sau đó, cô cài lại mật khẩu điện thoại, đổi pass Wi-Fi, và xóa tài khoản Netflix chung với Tony.

Sáng hôm sau, Minh Thy đến công ty sớm. Cô đặt một hộp bánh Singapore nhỏ trước bàn Tony:

— “Món anh thích hồi xưa. Em xếp hàng 2 tiếng mua ở sân bay.”

Tony không chạm vào.

— “Cảm ơn. Nhưng… không cần thiết.”

Minh Thy cười buồn:

— “Em không mong anh quay lại. Em chỉ… muốn xem anh đã thay đổi bao nhiêu.”

— “Nhiều. Rất nhiều.” – Tony đáp.

— “Vậy… em có thể làm bạn với vợ anh không?”

Tony nhíu mày.

Minh Thy giơ tay ra:
— “Không có gì đáng sợ hơn một người cũ biết rõ cách phá rối… mà chọn làm bạn.”

Tony không bắt tay. Nhưng anh biết: trận chiến lần này… không đơn giản.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!