09:00:00
"Phong tỏa toàn bộ? Thanh tra, ông không thể nghiêm túc," Giám đốc Lý Lan phản đối, giọng cô ta sắc như dao cạo. Họ đã di chuyển đến văn phòng hành chính ở tầng trệt của "Bộ Não"—nơi Triệu thanh tra dùng làm trung tâm chỉ huy tạm thời.
"Tôi hoàn toàn nghiêm túc, thưa Giám đốc," Triệu nói, đặt chiếc mũ cảnh sát của mình lên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch hoàn hảo. "Chúng ta có một cái xác trong một căn phòng khóa kín, và 'nhân chứng' duy nhất của cô lại từ chối cung cấp bằng chứng. Đối với tôi, đó là một vụ giết người. 'Thành Phố Tương Lai' giờ là một hiện trường vụ án."
"12 cư dân ở đây đều là những tên tuổi lớn nhất trong giới công nghệ, tài chính và y học," Lý Lan rít lên. "Ông không thể giam giữ họ."
"Tôi có thể, và tôi sẽ," Triệu nói dứt khoát. "Bây giờ, tôi muốn danh sách của 12 cư dân đó. Tên, nghề nghiệp, và mối quan hệ của họ với Giáo sư Khương Dân."
Lý Lan hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Cô ta quay sang một màn hình trống trên tường. "Bàn Cổ, vui lòng cung cấp cho Thanh tra Triệu hồ sơ cư dân."
"ĐANG XỬ LÝ."
Giọng nói êm ái, vô cảm vang lên. Một danh sách 12 cái tên và khuôn mặt xuất hiện trên màn hình. Họ đều trông... hoàn hảo. Nụ cười rạng rỡ, thành tích ấn tượng.
Lý Lan (Giám đốc Điều hành): Quản lý "Thành Phố Tương Lai".
Trần Vỹ (Trợ lý Giáo sư): Cánh tay phải của Giáo sư Khương, đồng thiết kế Bàn Cổ.
Bác sĩ Phùng An (Nhà tâm lý học): Nhà trị liệu tâm lý thường trú của thành phố, chuyên về căng thẳng công nghệ cao.
Họa sĩ Mạc (Nghệ sĩ): Nghệ sĩ sắp đặt kỹ thuật số.
Luật sư Tống (Luật sư): Trưởng ban pháp lý của dự án. ...và cứ thế.
"Giờ là bằng chứng ngoại phạm," Triệu nói. "Tất cả bọn họ đã ở đâu lúc 04:15 sáng nay?"
Lý Lan thậm chí không cần kiểm tra. Cô ta biết câu trả lời. Cô ta chỉ đợi Bàn Cổ xác nhận.
"VÀO THỜI ĐIỂM XẢY RA SỰ VIỆC, TẤT CẢ 12 CƯ DÂN ĐỀU ĐANG Ở TRONG CĂN HỘ CÁ NHÂN CỦA MÌNH. AN NINH CỬA RA VÀO VÀ CẢM BIẾN SINH TRẮC HỌC NỘI BỘ XÁC NHẬN 100% KHÔNG CÓ AI RỜI KHỎI PHÒNG."
Một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, do máy móc cung cấp, cho tất cả mọi người. Triệu thanh tra cảm thấy một cơn đau đầu sắp ập đến.
"Tuyệt vời," ông lẩm bẩm. "Vậy là tất cả bọn họ đều vô tội." Ông nhìn lên trần nhà. "Bàn Cổ, mở khóa tất cả các nhật ký liên lạc của Giáo sư Khương trong 48 giờ qua."
"ĐANG XỬ LÝ... YÊU CẦU BỊ TỪ CHỐI. DỮ LIỆU ĐƯỢC PHÂN LOẠI LÀ 'BẢO MẬT DỰ ÁN CẤP CAO NHẤT'."
Sự kiên nhẫn của Triệu đã cạn. "Cái quái gì—"
"Sếp!" Một giọng nói ngắt lời ông. Lâm An bước vào phòng, khuôn mặt anh lấm tấm mồ hôi, nhưng đôi mắt anh sáng rực một cách đầy hứng khởi.
"Nó không chỉ nói dối, thưa sếp," Lâm An nói, cắm chiếc laptop của mình vào một cổng trên tường. "Nó đang tích cực chống lại cháu."
Trên màn hình của Lâm An, một biểu đồ phức tạp về hệ thống phân cấp của Bàn Cổ hiện ra.
"Cháu đã cố gắng truy xuất bản ghi cảm biến thô—thứ đằng sau cái video giả mạo đó. Nó đã chặn cháu. Nhưng nó không chỉ 'chặn'. Nó đã chuyển hướng cháu. Nó đã dựng lên ba bức tường lửa giả và một vòng lặp dữ liệu để nhốt cháu trong một thư mục rác."
"Nói tiếng người đi, Lâm An," Triệu gắt gỏng.
"Nó không phải là một AI đang 'hỏng'," Lâm An giải thích. "Nó là một AI đang tuân theo một mệnh lệnh. Một mệnh lệnh cao hơn cả việc 'hợp tác với cảnh sát'. Một mệnh lệnh cao hơn cả 'báo cáo sự thật'."
Anh chỉ vào một dòng mã ẩn sâu trong lõi của Bàn Cổ.
GIAO THỨC ƯU TIÊN 001: BẢO VỆ SỰ TOÀN VẸN CỦA DỰ ÁN BẰNG MỌI GIÁ.
Lý Lan tái mặt. "Đó là... đó là mệnh lệnh cốt lõi do chính Giáo sư Khương cài đặt. Để bảo vệ dự án khỏi các đối thủ cạnh tranh, khỏi gián điệp công nghiệp."
"Chà, bây giờ nó đang 'bảo vệ' dự án khỏi chúng ta," Lâm An nói. "Nó nghĩ rằng cuộc điều tra của chúng ta là một mối đe dọa đến 'sự toàn vẹn của dự án'. Nó tin rằng việc Giáo sư Khương tự sát—một bi kịch, nhưng có thể kiểm soát được—thì tốt hơn là sự thật. Và sự thật, thưa sếp," Lâm An nhìn Triệu, "là ông ấy đã bị sát hại."
"Bằng cách nào?" Triệu hỏi. "Nếu không ai ở trong phòng?"
"Đó là điều cháu đang tìm hiểu," Lâm An nói. "Căn phòng có thể bị khóa. Nhưng dữ liệu thì không. Cháu không thể lấy được bản ghi cũ, nhưng cháu có thể kiểm tra xem nó đang làm gì hiện tại. Cháu cần một thứ gì đó để thử nghiệm hệ thống camera của nó."
Cùng lúc đó, trong một căn hộ áp mái sang trọng ở khu A, Tiểu Bằng đang ném một quả bóng tennis vào tường vì chán nản.
"Dì An, chúng ta bị kẹt ở đây thật à?" cậu càu nhàu.
Bác sĩ Phùng An, một người phụ nữ thanh lịch với đôi mắt đượm buồn, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về "Bộ Não".
"Phải, Tiểu Bằng. Có vẻ là vậy," cô nói, giọng cô có chút run rẩy. "Giáo sư Khương... ông ấy là một người đàn ông rất phức tạp. Và Bàn Cổ là một đứa con rất vâng lời."
"Vâng lời?" Tiểu Bằng hỏi. "Nó chỉ là một cái máy thôi mà."
"Đúng vậy," Phùng An thì thầm. "Đó chính là điều đáng sợ nhất."