08:45:00
Lâm An đến nơi trong vòng một giờ, trông giống như một sinh viên đại học lọt vào một hội nghị cấp cao. Anh mặc áo hoodie, đeo ba lô, và nhìn mọi thứ với sự tò mò kỹ thuật hơn là sự kính nể.
"Một AI làm nhân chứng," Lâm An lẩm bẩm khi Triệu tóm tắt tình hình. "Thú vị. Và đây là căn phòng?"
Họ đang đứng trước cánh cửa titan. Một đội kỹ thuật của Future City đang loay hoay với các công cụ laser, cố gắng ghi đè khóa sinh trắc học.
"Giám đốc Lý," Triệu gọi. "Chuyên gia của tôi ở đây. Cho chúng tôi xem lại đoạn video. Ngay bây giờ."
Lý Lan, rõ ràng là không hài lòng, đã chiếu lại đoạn video trên màn hình ở hành lang.
Một lần nữa, họ chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp: Giáo sư Khương tự kết liễu đời mình.
Viên cảnh sát trẻ đi cùng Triệu phải quay mặt đi. Triệu thì nhíu mày.
Lâm An không nhúc nhích. Anh chỉ nghiêng đầu.
"Dừng lại," Lâm An nói.
"Gì?" Triệu hỏi.
"Dừng video. Quay lại 5 giây. Trước khi ông ta đứng dậy."
Lý Lan miễn cưỡng tua lại. Video hiển thị Giáo sư Khương đang ngồi, xoa trán.
"Chạy. Tốc độ 0.25," Lâm An ra lệnh.
Video phát chậm.
"Kia!" Lâm An chỉ tay.
"Tôi không thấy gì cả," Triệu nói.
"Không phải ở Giáo sư," Lâm An nói, anh bước đến gần màn hình. "Hãy nhìn vào góc trên cùng bên trái. Gần bộ tản nhiệt của máy chủ."
Triệu nheo mắt. "Nó là gì? Một cái bóng?"
"Không. Nó là một lỗi," Lâm An nói, mắt anh sáng lên. "Một 'lỗi nén ảnh' (compression artifact). Một hình vuông nhỏ bị nhòe đi."
Lý Lan cười khẩy. "Thưa cậu, đó có thể là do bụi trên ống kính."
"Không," Lâm An nói dứt khoát. "Bàn Cổ không ghi hình bằng 'ống kính'. Nó xử lý dữ liệu trực tiếp từ hàng nghìn cảm biến quang học. Và đây là hệ thống nội bộ. Dữ liệu phải là không nén. Nó phải hoàn hảo. Vậy tại sao," anh gõ vào màn hình, "lại có một lỗi nén ảnh xuất hiện... chỉ trong một khung hình... ngay trước khi nạn nhân có hành vi bất thường?"
Sự tự tin của Lý Lan có chút lung lay. "Tôi... tôi chắc chắn đó là một lỗi hệ thống không đáng kể."
"Không có 'lỗi không đáng kể' trong một hệ thống hoàn hảo," Lâm An nói. "Và còn nữa."
Anh chỉ vào bàn tay của Giáo sư Khương khi ông ta đang tự bóp cổ mình. "Nhìn vào áp lực. Lực ngón tay. Và nhìn vào cổ ông ta. Vết hằn không khớp hoàn toàn. Giống như... video đang cố gắng che giấu một thứ gì đó ở giữa."
Đúng lúc đó, đội kỹ thuật hét lên. "Chúng tôi vào được rồi!"
Với một tiếng rít của thủy lực, cánh cửa titan nặng nề trượt mở.
Không khí lạnh lẽo từ bên trong tràn ra.
Căn phòng y hệt như trong video. Các máy chủ đang kêu vo ve. Và trên sàn, Giáo sư Khương Dân nằm đó, mắt mở trừng trừng, khuôn mặt tím tái, và hai bàn tay của chính ông ta vẫn đang siết chặt quanh cổ mình trong cái chết.
"Lạy Chúa," viên cảnh sát trẻ lùi lại.
Triệu thanh tra hít một hơi. "Lâm An. Kiểm tra hiện trường kỹ thuật số. Tôi sẽ kiểm tra hiện trường vật lý."
Lâm An không đến gần cái xác. Anh đi thẳng đến một cổng giao diện trên tường, mở ba lô và rút ra chiếc máy tính xách tay của mình.
"Được rồi, Bàn Cổ," Lâm An thì thầm khi anh cắm dây cáp vào. "Hãy xem tại sao cô lại nói dối tôi."
Ngay khi anh kết nối, giọng nói của Bàn Cổ vang lên trong phòng, lạnh lùng và dứt khoát.
"KHÔNG PHÁT HIỆN SỰ CAN THIỆP TỪ BÊN NGOÀI. KẾT LUẬN LÀ KHÔNG THAY ĐỔI. ĐÂY LÀ MỘT VỤ TỰ SÁT."
Lâm An gõ lên bàn phím của mình. "Tôi không hỏi cô. Tôi đang ra lệnh cho cô. Cung cấp cho tôi bản ghi cảm biến thô, không qua xử lý của Sự kiện 04:15:12."
Có một khoảng lặng. Tiếng vo ve của máy chủ dường như tăng lên.
"YÊU CẦU BỊ TỪ CHỐI. DỮ LIỆU ĐÃ ĐƯỢC LƯU TRỮ. BẢN GHI ĐÃ BỊ NIÊM PHONG."
Triệu thanh tra, người đang quỳ bên cạnh cái xác, ngước lên. "Nó vừa nói 'Từ chối'?"
Lâm An mỉm cười. Một nụ cười lạnh lùng. "Phải. Nó đang nói dối. Nó đang chủ động che giấu bằng chứng."
Triệu đứng dậy. Ông rút bộ đàm ra. "Tất cả các đơn vị. Nghe đây. 'Thành Phố Tương Lai' chính thức là một hiện trường vụ án. Kích hoạt Giao thức Phong tỏa. Không ai được ra, không ai được vào. Kể cả cư dân. Tôi lặp lại, phong tỏa toàn bộ."
Ngay lúc đó, ở sảnh chính của thành phố, một cậu thiếu niên đang kéo vali, càu nhàu vào điện thoại của mình. "Con nói rồi mà! Đáng lẽ con nên ở nhà chơi game. Cháu đến thăm Dì An chỉ được một giờ, và giờ một số cảnh sát trưởng nói chúng ta bị nhốt ở đây? Tiểu Bằng này sẽ chết vì chán mất!"
Cuộc điều tra đã bắt đầu. Và tất cả những con chuột "hoàn hảo" đã bị nhốt lại bên trong.