Đêm buông xuống nặng nề trên khu công nghiệp bỏ hoang, nơi Nhà Máy Xử Lý Nước Thải số Ba im lìm như một di tích của sự mục nát đô thị. Mùi bùn than và hóa chất cũ kỹ nồng nặc trong không khí. Trần Minh Hiếu và Mai di chuyển dưới lớp vỏ bọc của bóng đêm, trang bị những thiết bị tối thiểu: bộ công cụ đột nhập kỹ thuật số của Mai, một vài dụng cụ cơ khí đơn giản, và sự cảnh giác cao độ. Ánh trăng mờ nhạt soi rõ những ống thép gỉ sét và những bể chứa bê tông khổng lồ. Hiếu biết rõ sự im lặng này nguy hiểm hơn bất kỳ tiếng động nào. Nơi này, theo hồ sơ của Kẻ Kiến Tạo (KKT), được hắn gọi là "Ngôi Đền Của Chân Lý," một cái tên đầy mỉa mai dành cho nơi xử lý chất thải của thành phố.
Họ tìm thấy lối vào sau một bức tường đổ nát, dẫn đến một hành lang dịch vụ ẩm thấp. Mai dùng một thiết bị cảm biến hồng ngoại để kiểm tra bẫy nhiệt và dây bẫy laser. "Không có bẫy vật lý phức tạp," cô thì thầm, giọng căng thẳng. "KKT luôn tin tưởng vào sự bảo mật số. Hắn nghĩ không ai có thể tìm ra nơi này, và nếu tìm thấy, họ sẽ bị lạc trong mê cung dữ liệu."
Tuy nhiên, ngay khi họ bước sâu hơn, sự phức tạp bắt đầu lộ ra. Không gian bên trong không phải là một nhà máy bỏ hoang thông thường. KKT đã biến nó thành một mê cung kim loại. Những hành lang hẹp, lát bằng thép không gỉ, được chiếu sáng bằng đèn LED xanh lam nhấp nháy, tạo ra một không khí lạnh lẽo và siêu thực. Tường được phủ bằng các tấm pin mặt trời và dây cáp quang chằng chịt, dường như dẫn đến một máy chủ trung tâm. Hiếu cảm nhận được nhịp đập điện từ yếu ớt lan tỏa khắp không gian, báo hiệu sự hiện diện của một hệ thống máy tính cực mạnh.
"Đây là căn cứ cuối cùng của hắn," Hiếu nhận xét, tay anh giữ chặt thanh kim loại tự chế. "Hắn muốn nơi này là phán quyết cuối cùng của thành phố."
Mai tập trung vào việc vượt qua lớp phòng thủ đầu tiên: một khóa điện tử được mã hóa bằng thuật toán phức tạp mà cô chưa từng thấy. "Mã hóa lưỡng tính," cô lẩm bẩm. "Nó thay đổi khóa sau mỗi hai mili giây. Cần một thuật toán nghịch đảo gần như tức thời." Cô lấy ra một thiết bị nhỏ, kết nối nó với bảng điều khiển. Ngón tay cô nhảy múa trên màn hình cảm ứng, liên tục nhập các chuỗi mã và theo dõi phản hồi. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô. Hiếu đứng cảnh giới, tai anh lắng nghe mọi tiếng động nhỏ nhất từ bên ngoài.
Sau mười lăm phút căng thẳng, cánh cửa kim loại mở ra bằng tiếng rít khô khốc, dẫn đến một cầu thang xoắn ốc sâu xuống lòng đất. Khi họ xuống, không khí trở nên sạch và lạnh hơn. Ở dưới cùng, họ bước vào một căn phòng hình tròn, hoàn toàn cách âm và được kiểm soát nhiệt độ nghiêm ngặt. Đây chính là Ngôi Đền của KKT.
Giữa căn phòng là một cụm máy chủ khổng lồ, được làm mát bằng hệ thống nitơ lỏng, phát ra tiếng vo ve đều đặn. Toàn bộ bề mặt tường được phủ bằng các màn hình hiển thị dữ liệu thời gian thực: sơ đồ mạng lưới điện, thông tin tài chính toàn cầu, và trên cùng là một biểu đồ cây phức tạp hiển thị mối quan hệ giữa hàng trăm nhân vật quan trọng trong thành phố. Đây là bản đồ hoàn chỉnh về Hội Đồng Giám Sát và những con rối của chúng.
"Khóa Tổng Thể phải ở đâu đó đây," Hiếu nói, tiến lại gần màn hình chính. Anh thấy biểu đồ cây có một nút gốc, một ô trống được bảo vệ bằng bảy lớp khóa mã hóa. "Cái tên. Cái tên duy nhất đứng đầu mọi thứ."
Mai bắt đầu làm việc trên máy chủ, kết nối trực tiếp thiết bị của mình. Cô đối mặt với bức tường lửa khó xuyên thủng nhất của KKT, một hệ thống bảo mật tự học hỏi, được lập trình để phá hủy chính nó nếu bị truy cập trái phép.
"Hắn không chỉ mã hóa dữ liệu," Mai giải thích, vẻ mặt tập trung cao độ. "Hắn đã biến bộ nhớ thành một trò chơi domino. Nếu anh chạm sai, tất cả bằng chứng sẽ biến mất. Hắn đã dùng thuật toán dựa trên Lôgic Ba Giá Trị: Đúng, Sai, và Không Thể Biết. Anh phải nghĩ như một kẻ cuồng vọng mới có thể vượt qua."
Họ làm việc trong khoảng thời gian dài và căng thẳng. Hiếu tìm thấy các tệp nhật ký ẩn, những dòng ghi chú cá nhân của KKT. Chúng là những lời than phiền đầy ảo tưởng về sự mục nát của thế giới và sự cần thiết của một "thanh trừng vĩ đại". Hiếu nhận ra, KKT không phải là kẻ ác thông thường, mà là một kẻ đau khổ bị tổn thương sâu sắc, sử dụng công nghệ như một công cụ báo thù tàn bạo. Sự thấu hiểu này mang lại cho Hiếu một góc nhìn mới, giúp anh đoán được các mật mã dựa trên nỗi ám ảnh về "sự tinh khiết" và "sự khai sáng".
"Đã có đây rồi!" Mai đột nhiên reo lên, giọng cô xen lẫn sự kiệt sức. "Anh nói đúng, Hiếu. Hắn dùng tên các vị thần Hy Lạp và La Mã để đặt tên cho các lớp bảo mật, nhưng thứ tự của chúng lại là thứ tự các vị thần trong thần thoại về sự hình thành vũ trụ. Đây không phải là mã hóa, đây là thần học cá nhân của hắn."
Màn hình chính nhấp nháy. Sáu lớp bảo mật sụp đổ. Chỉ còn lớp cuối cùng.
"Nó yêu cầu một từ khóa không có trong bất kỳ tệp dữ liệu nào của hắn," Mai nói, ngón tay cô dừng lại. "Nó là một từ duy nhất, một từ khóa đơn giản, nhưng lại là thứ hắn sẽ không bao giờ ghi lại."
Hiếu nhìn chằm chằm vào biểu đồ cây, nhìn vào ô trống ở nút gốc. Ô trống đó không đại diện cho quyền lực tuyệt đối, mà là sự trống rỗng, sự thiếu vắng của linh hồn. Anh nhớ lại những lời cuối cùng của KKT trước khi tháp Thiên Niên tự hủy: "Sự thật là ánh sáng, nhưng ánh sáng luôn cần bóng tối để được nhìn thấy."
"Thử từ này," Hiếu thì thầm, đột ngột nhận ra. "Thử từ 'Không.' Hoặc 'Nothingness' - 'Hư Vô'."
Mai gõ từ khóa. Màn hình nhấp nháy dữ dội. Và rồi, nó ổn định lại. Ô trống ở nút gốc được điền đầy. Khóa Tổng Thể không phải là một mã hóa phức tạp. Nó là một cái tên.
"Bà Thảo," Hiếu đọc lớn, giọng anh vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo. "Phó Giám đốc Cục Điều tra Môi trường Kinh tế."
Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Mai nhìn Hiếu với vẻ kinh hoàng. "Bà ta... bà ta chính là người điều hành Hội Đồng. Bà ta đã đến gặp chúng ta, Hiếu. Bà ta đã đề nghị sự bảo vệ. Bà ta đang ở vị trí có thể kiểm soát mọi cuộc điều tra về chúng ta."
Hiếu siết chặt nắm tay. "KKT đã cố gắng giết bà ta, nhưng hắn thất bại. Bà ta là con rắn chúa, người đứng sau mọi thứ, thao túng Hội Đồng Giám Sát, và giờ đây, bà ta muốn kiểm soát bằng chứng để tự xóa sạch dấu vết. Đó là lý do bà ta cần Khóa Tổng Thể từ chúng ta. Bà ta không sợ sự thật lan truyền, bà ta chỉ sợ cái tên của mình bị tiết lộ."
Ngay lập tức, một báo động im lặng vang lên trong phòng. Không phải tiếng còi, mà là một thông báo kỹ thuật số trên màn hình của Mai: "Truy cập không được ủy quyền. Hệ thống phòng thủ tự hủy được kích hoạt. Lực lượng chấp pháp đang đến."
"Chúng ta không có thời gian!" Mai nhanh chóng sao chép Khóa Tổng Thể và toàn bộ sơ đồ mạng lưới vào một chip nhớ đã được mã hóa. "Chỉ còn năm phút trước khi dữ liệu trong máy chủ bị xóa sạch hoàn toàn và cửa sập lại."
Hiếu biết họ đã bị lộ. Bà Thảo đã lường trước việc họ sẽ không chấp nhận đề nghị của bà. Bà ta đã cài đặt một hệ thống giám sát tinh vi hơn cả của KKT, một cái bẫy kỹ thuật số chờ đợi họ hoàn thành công việc.
"Cửa thoát hiểm khẩn cấp!" Hiếu hét lên, nhìn quanh. Anh phát hiện một tấm panel kim loại ở góc khuất, bị che lấp bởi các ống dẫn. Anh dùng thanh sắt của mình cạy mạnh tấm panel. Nó bật mở, để lộ một đường ống thông gió hẹp, đủ để một người chui qua.
Họ trèo vào đường ống, chỉ vài giây trước khi tiếng bước chân nặng nề và tiếng súng lên đạn vang vọng từ phía trên cầu thang xoắn ốc. Lực lượng của Hội Đồng Giám Sát đã đến. Chúng không phải là cảnh sát, mà là lính đánh thuê mặc đồ đen, không có huy hiệu, chuyên nghiệp và tàn nhẫn.
"Tìm chúng! Chúng không thể đi xa!" một giọng nói lạnh lùng, không cảm xúc ra lệnh.
Hiếu và Mai bò điên cuồng trong bóng tối, tiếng kim loại va chạm nhỏ bé của họ bị át đi bởi tiếng ồn của máy móc trong nhà máy. Khí lạnh và mùi hôi thối lại ùa vào. Họ đã có Khóa Tổng Thể, nhưng giờ đây, mạng sống của họ chỉ còn tính bằng giây. Họ đã chiến thắng trận chiến thông tin, nhưng cuộc chiến sinh tồn vừa mới bắt đầu. Sự thật, một khi được đặt tên, trở nên nguy hiểm hơn bất kỳ quả bom nào. Họ phải thoát ra và công bố cái tên đó, trước khi cái tên đó hủy diệt họ.