mắt xích đen tối

Chương 9: Cơn Địa Chấn Thông Tin Và Quyết Định Lựa Chọn Hắc Ám


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rời khỏi Tháp Thiên Niên, Trần Minh Hiếu và Mai lảo đảo bước đi giữa sự hỗn loạn. Cả hai như những bóng ma lạc lõng, mang theo sự mệt mỏi cùng cực và mùi cháy khét của kim loại. Mai, cơ thể phủ đầy vết bầm tím, cần sự hỗ trợ của Hiếu để di chuyển, nhưng trong mắt cô bùng cháy một ngọn lửa kiên định. Hiếu thì thầm hướng dẫn họ đi sâu vào các con hẻm tối tăm, tránh xa ánh đèn báo chí đang nhấp nháy điên cuồng ở khu vực sảnh chính. Vụ việc đã được phong tỏa với cái tên "Sự cố Kỹ thuật Cấp độ 5 do Lỗi Hệ thống Nhiệt Độ Cao," một vỏ bọc khéo léo để che giấu sự thật về Kẻ Kiến Tạo và nỗ lực tự hủy diệt của hắn. Thế nhưng, điều quan trọng nhất đã hoàn thành: chiếc ổ đĩa cứng của Hiếu, được kích hoạt như một xung điện từ làm mát, đã đồng thời giải phóng toàn bộ dữ liệu tham nhũng, bằng chứng về Mắt Xích Đen Tối, lên mọi máy chủ và thiết bị thông tin đại chúng có kết nối Wi-Fi trong phạm vi toàn thành phố trước khi bị cháy rụi. Đó là một cơn đại hồng thủy kỹ thuật số thầm lặng.

Họ tìm được nơi ẩn náu tạm thời tại một căn hộ cũ kỹ của người bạn cũ Hiếu, nằm khuất sâu trong khu phố cổ. Ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn lồng treo ngoài ban công soi rõ khuôn mặt tái nhợt và những vết thương rách nát trên tay Hiếu do dòng điện ngược. Mai lập tức xử lý vết thương cho anh bằng bộ sơ cứu đơn giản tìm thấy trong tủ. Sự im lặng giữa họ nặng trĩu, không phải vì căng thẳng, mà vì họ biết rằng, cuộc chiến thực sự chỉ vừa mới bắt đầu. Họ đã thắng cuộc đấu tay đôi, nhưng giờ phải đối mặt với một cuộc chiến tranh tổng lực.

"Anh đã phát tán dữ liệu," Mai khẽ nói, ánh mắt cô nhìn vào hư vô, giọng nói còn yếu ớt sau cú sốc. "Anh biết điều đó có ý nghĩa gì không, Hiếu? Bằng chứng đó không chỉ là sự thật, nó là một quả bom nhiệt hạch chính trị. Mắt Xích Đen Tối không thể dập tắt nó. Họ chỉ có thể tìm cách bác bỏ, làm mất uy tín của chúng ta, hoặc... xóa sổ chúng ta."

Hiếu gật đầu, cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ thể không thể làm anh xao nhãng khỏi sự sắc bén trong suy nghĩ. "Anh biết. Chu Thế Minh muốn công lý bằng lửa và sự hủy diệt. Anh chọn công lý bằng ánh sáng của sự thật. Giờ thì ánh sáng đã được thắp lên. Việc của chúng ta là bảo vệ ngọn lửa đó."

Chỉ vài giờ sau, những tin tức đầu tiên bắt đầu rò rỉ. Các diễn đàn mạng xã hội, vốn luôn là kênh truyền tin nhanh nhất, bắt đầu xôn xao về những tập tin mã hóa khổng lồ xuất hiện một cách thần bí trên mạng lưới của các tập đoàn lớn, các cơ quan chính phủ, thậm chí là các máy chủ quốc tế. Ban đầu, đó chỉ là những tin đồn và các thuyết âm mưu điên rồ. Nhưng không lâu sau, các nhà báo điều tra độc lập, những người có kinh nghiệm giải mã, bắt đầu xác nhận: dữ liệu là thật, chi tiết đến kinh người, và chỉ ra một mạng lưới tham nhũng sâu rộng, liên quan đến các dự án xây dựng, tài chính bất động sản, và cả các quyết định pháp lý then chốt, trải dài qua ba đời lãnh đạo thành phố. Vụ án của cha mẹ Hiếu, vụ lừa đảo dự án Cầu Bạc, vụ rút ruột ngân sách Tháp Thiên Niên—tất cả đều được kết nối thành một sơ đồ mạch máu thối rữa.

Sáng hôm sau, khi Hiếu và Mai đang theo dõi tin tức trên một chiếc TV cũ kỹ, căn phòng nhỏ rung lên bởi tiếng gõ cửa gấp gáp. Cả hai lập tức ngừng thở, nhìn nhau. Mai vớ lấy một thanh sắt phòng thủ. Hiếu ra hiệu cho cô tránh ra xa.

"Ai đấy?" Hiếu hỏi vọng ra, giọng anh trầm và cảnh giác.

"Tôi là Thảo, Phó Giám đốc Cục Điều tra Môi trường Kinh tế," một giọng nữ trung niên, lạnh lùng và đầy quyền uy, vang lên. "Tôi không đến để bắt giữ. Tôi đến để đàm phán."

Hiếu lưỡng lự, nhưng sau đó ra quyết định. Nếu họ muốn truy đuổi, họ đã xông vào. Một cuộc đàm phán, dù nguy hiểm, có thể mang lại thông tin. Anh mở cửa.

Người phụ nữ bước vào không phải là cảnh sát theo nghĩa thông thường. Bà Thảo mặc một bộ vest đen tối giản, không hề có huy hiệu hay biểu tượng cơ quan. Khuôn mặt bà đẹp một cách sắc sảo, nhưng ánh mắt lại là một vực sâu không đáy. Bà tỏa ra khí chất của người quen thuộc với quyền lực, một nhân vật đứng sau hậu trường. Sau lưng bà chỉ có hai vệ sĩ im lặng, mặc thường phục, đứng chắn ở lối ra.

"Trần Minh Hiếu, sinh viên xuất sắc bị trục xuất. Mai, cựu kỹ sư mạng của Tập đoàn Bất động sản Thiên Niên. Ấn tượng," bà Thảo nói, giọng bà như tiếng băng vỡ. Bà nhìn quanh căn phòng lụp xụp với vẻ không đánh giá, nhưng Hiếu cảm nhận được sự khinh miệt sâu sắc. "Ngồi xuống. Chúng ta có ít thời gian."

Hiếu không ngồi. Anh đứng đối diện bà, như một bức tường phòng thủ. "Bà muốn gì, bà Thảo? Nếu bà muốn bằng chứng, nó đã được công bố. Nếu bà muốn bắt chúng tôi, mời làm. Nhưng đừng lãng phí thời gian của cả ba bên."

Bà Thảo cười nhạt, nụ cười đó không chạm tới mắt. "Đó là vấn đề, Hiếu. Công lý. Chân lý. Những thứ đó rất... mơ hồ. Ngươi đã thả một đàn chuột vào một kho thóc đã mục nát. Tuyệt vời. Nhưng ngươi có biết con rắn chúa nằm ở đâu không? Ngươi đã phơi bày hàng trăm con kiến, nhưng con rắn đã bò đi từ lâu."

Bà tiến lại gần, hạ giọng, nhưng sự uy hiếp càng trở nên rõ ràng. "Ngươi nghĩ mình đang chiến đấu với ai? Chu Thế Minh chỉ là một công cụ, một kẻ điên có ích. Mạng lưới Mắt Xích Đen Tối mà ngươi gọi, nó có tên gọi thân mật hơn: Hội Đồng Giám Sát. Họ không phải quan chức, không phải doanh nhân. Họ là người điều hành, những kẻ vô danh đứng sau mọi quyết định của thành phố này. Dữ liệu của ngươi, nó mới chỉ chạm được vào lớp vỏ ngoài. Vẫn còn thiếu Khóa Tổng Thể, thứ kết nối mọi thứ lại với nhau."

Mai xen vào, giọng cô đã mạnh mẽ hơn. "Khóa Tổng Thể là gì? Là mã hóa à?"

"Không phải mã hóa, Mai," bà Thảo quay sang cô, ánh mắt sắc lạnh. "Nó là một cái tên. Một cái tên duy nhất được bảo vệ bằng mọi giá. Chu Thế Minh không đủ tư cách để biết nó. Chỉ những người ở cấp độ của ta hoặc cao hơn mới biết." Bà lại quay sang Hiếu, đôi mắt bà lóe lên sự tính toán. "Đây là đề nghị của ta. Hội Đồng muốn ngăn chặn sự hỗn loạn, không phải sự thật. Họ sẵn lòng để một vài con tốt hy sinh. Ta sẽ giúp ngươi hợp thức hóa bằng chứng của ngươi, đưa nó vào kênh điều tra chính thức, và đảm bảo ngươi và Mai được bảo vệ. Đổi lại, ngươi phải đưa cho ta, chỉ cho ta, bản sao duy nhất của Khóa Tổng Thể, nếu ngươi tìm thấy nó."

Hiếu bật cười, một tiếng cười khô khốc. "Bà nói dối. Nếu bà thực sự muốn công lý, bà đã không cần đến đây để đàm phán với hai 'tội phạm' như chúng tôi. Bà muốn Khóa Tổng Thể để làm gì? Để tự bảo vệ mình, hay để thay thế Hội Đồng Giám Sát và tự mình trở thành con rắn chúa mới?"

Sắc mặt bà Thảo tối sầm lại. "Ngươi đang đùa giỡn với lửa, Hiếu. Ngươi có thể đã sống sót sau cú sốc điện, nhưng ngươi không thể sống sót sau cơn thịnh nộ của Hội Đồng. Dữ liệu của ngươi đang gây ra hỗn loạn kinh tế và chính trị lớn nhất trong lịch sử thành phố. Họ sẽ không chỉ tiêu diệt ngươi. Họ sẽ bẻ gãy ý chí của ngươi, tước đi mọi thứ ngươi yêu quý, giống như những gì đã xảy ra với cha mẹ ngươi." Bà nhấn mạnh từng chữ, như búa bổ.

Hiếu cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng anh không lùi bước. "Vậy thì hãy để họ đến. Nếu họ hủy hoại tôi, Khóa Tổng Thể, dù tôi chưa tìm thấy, sẽ không bao giờ được lộ ra. Họ sẽ phải trả giá cho sự hỗn loạn. Ngược lại, nếu tôi sống, tôi sẽ tìm thấy Khóa Tổng Thể và tự tay tôi sẽ công bố nó. Tôi không tin bà. Tôi không tin bất cứ ai trong mạng lưới của bà. Công lý của tôi không cần sự bảo trợ của Mắt Xích Đen Tối."

Bà Thảo đứng dậy, lắc đầu nhẹ. Sự thất bại hiện rõ trong ánh mắt bà, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng một quyết tâm tàn nhẫn. "Ngươi đã phạm sai lầm. Rất tiếc. Ta đã cho ngươi một con đường an toàn. Giờ thì không còn nữa." Bà đưa tay lên tai, nói nhỏ vào một thiết bị liên lạc vô hình. "Hãy chuẩn bị cho một cuộc chiến không khoan nhượng. Toàn bộ Hội Đồng Giám Sát sẽ coi các ngươi là mối đe dọa cấp độ một."

Sau khi bà Thảo rời đi, sự tĩnh lặng trở lại, nhưng không khí đã trở nên ngột ngạt hơn. Hiếu và Mai biết rằng họ đã từ chối một cánh cửa an toàn để bước vào một cuộc chiến tranh du kích không có sự trợ giúp.

"Chúng ta cần phải biến mất," Mai nói, giọng cô tràn đầy năng lượng mới. Cô mở máy tính xách tay của mình, truy cập vào một tệp dữ liệu mà cô đã sao lưu các thông tin liên lạc cuối cùng của KKT trước khi hắn kích hoạt hệ thống tự hủy. "Chu Thế Minh, dù điên loạn, đã để lại một chút manh mối. Hắn đã đề cập đến một 'Kho Lưu Trữ Tội Ác' nằm ngoài tầm với của Hội Đồng."

Hiếu nhìn vào màn hình. Các tệp tin là những nhật ký mã hóa về các cuộc gọi và giao dịch cuối cùng của KKT. "Kho Lưu Trữ Tội Ác? Hắn ta là một gã cuồng tín, Mai. Hắn ta tin rằng chỉ có hắn mới đủ tư cách để phán xét. Hắn sẽ không để kho lưu trữ đó dễ dàng bị tìm thấy."

"Đúng," Mai gật đầu, ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím. "Nhưng có một địa chỉ IP mà hắn thường xuyên kết nối, một máy chủ ẩn danh được mã hóa ba lớp, nằm ở vùng ngoại ô thành phố, dưới một nhà máy xử lý nước thải bỏ hoang. Hắn gọi nó là 'Ngôi Đền Của Chân Lý'. Khóa Tổng Thể có thể ở đó."

"Một nhà máy nước thải," Hiếu lẩm bẩm, một nụ cười nhếch mép xuất hiện. "Hoàn hảo cho một tên kiến trúc sư tự xưng là vị thần."

Họ nhanh chóng lên kế hoạch cho cuộc đột nhập. Họ cần thay đổi danh tính, thu thập thiết bị, và tránh mọi camera giám sát, mọi trạm kiểm soát kỹ thuật số mà Hội Đồng Giám Sát có thể điều khiển. Cuộc chiến giờ đây không chỉ là tìm kiếm thông tin mà còn là sống sót. Sự thật đã lan truyền, nhưng nó vẫn cần một bằng chứng cuối cùng, một cái tên, để hoàn thành việc lật đổ hệ thống. Khóa Tổng Thể chính là chìa khóa đó.

"Anh đã từ chối Phó Giám đốc Thảo. Có hối hận không?" Mai hỏi, cô quay sang nhìn Hiếu, ánh mắt chờ đợi một câu trả lời.

Hiếu đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo khoác cũ kỹ, cảm nhận sức nặng của trách nhiệm đang đè lên vai. "Hối hận ư? Có. Anh biết mình đã đặt cược mạng sống của cả hai. Nhưng nếu chúng ta đưa Khóa Tổng Thể cho bà ta, chúng ta chỉ thay thế một con rắn già bằng một con rắn non, Mai. Anh muốn chặt đầu con rắn chúa, không phải thay đổi màu da của nó. Anh muốn một công lý không bị nhuốm màu. Đó là lý do duy nhất anh còn sống sót sau tất cả."

Họ rời căn hộ ngay sau đó, dưới vỏ bọc của đêm đen. Trần Minh Hiếu và Mai, hai nhà vô địch bất đắc dĩ của sự thật, bắt đầu cuộc hành trình mới vào vùng hắc ám của thành phố, nơi công lý chỉ là một ảo ảnh và sự sống còn là mục tiêu duy nhất. Họ mang theo bên mình không chỉ là nỗi đau của quá khứ, mà còn là ánh sáng của dữ liệu đã được giải phóng, niềm tin rằng sự thật, một khi đã được gieo mầm, sẽ không thể bị nhổ bỏ. Họ bước đi, kiên quyết và cẩn trọng, hướng về phía nhà máy nước thải bỏ hoang, nơi Ngôi Đền Chân Lý của Kẻ Kiến Tạo đang chờ đợi, nắm giữ bí mật cuối cùng và tên của con rắn chúa. Trận chiến lớn nhất của họ sắp bắt đầu, một cuộc đối đầu trực diện với những thế lực vô hình đã thao túng mọi thứ. Công lý chỉ có thể được tìm thấy ở nơi tăm tối nhất, nơi họ phải tự mình thắp lên ngọn đèn hy vọng. Họ phải nhanh hơn, thông minh hơn, và tàn nhẫn hơn những kẻ săn đuổi họ, bởi Hội Đồng Giám Sát, sau khi nếm trải sự mất mát quyền lực lần đầu, sẽ không bao giờ phạm lại sai lầm. Cuộc săn lùng đã bắt đầu. Họ là con mồi, nhưng họ cũng là thợ săn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×