Đường ống thông gió là một chiếc hộp kim loại chật chội, lạnh lẽo, đầy bụi bẩn và tiếng vang. Trần Minh Hiếu bò đi trước, dùng khuỷu tay và đầu gối đẩy cơ thể mình qua không gian hạn hẹp, Mai bám sát phía sau. Mùi kim loại gỉ sét và nhớp nháp của hơi ẩm bám vào quần áo họ. Bên dưới, tiếng lính đánh thuê rà soát Ngôi Đền Chân Lý vang lên ngày càng gần. Họ có thể nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bộ đàm xì xào, và đôi khi là tiếng súng bị khóa an toàn bật mở.
"Chúng đang tháo dỡ," Mai thì thầm, giọng cô nghẹt lại vì khó thở. "Hệ thống tự hủy đã xóa sạch máy chủ, nhưng chúng sẽ tìm bất cứ thứ gì còn sót lại. Cả chúng ta."
Hiếu không trả lời, anh chỉ tập trung vào việc di chuyển. Anh biết rằng sự nhanh nhẹn và im lặng là lợi thế duy nhất của họ. Đường ống này dường như không phải là lối thoát hiểm chính thức mà là một đường dẫn bảo trì cũ kỹ, bị Kẻ Kiến Tạo bỏ qua hoặc cố ý giữ lại như một chiếc thẻ bài cuối cùng. Anh dùng đèn pin đeo trán rọi về phía trước. Đường ống kéo dài hàng trăm mét, dường như dẫn đến một khu vực bên ngoài nhà máy.
Họ bò qua một giao lộ ống dẫn. Một cánh cửa sập kim loại nhỏ dẫn xuống bên dưới. Hiếu dừng lại, lắng nghe. Tiếng động từ bên dưới im bặt, nhưng anh cảm thấy một luồng khí lạnh phả lên.
"Đường này," Hiếu chỉ vào cánh cửa sập. "Nó dẫn ra khu vực cống rãnh ngầm. Chúng ta có thể dùng hệ thống thoát nước để ra khỏi vành đai bảo vệ."
Mai gật đầu. Việc đi vào cống rãnh là một lựa chọn kinh khủng, nhưng đó là lựa chọn duy nhất. Hiếu mở cánh cửa sập, tiếng kim loại kêu ken két nhỏ xíu bị át đi bởi tiếng máy nén khí trong đường ống. Anh từ từ thả mình xuống, chân chạm vào một bậc thang thép trơn trượt.
Bên dưới là một không gian tối tăm, ẩm ướt, rộng hơn nhiều so với đường ống. Đó là một đường hầm bảo trì cũ, đầy rêu phong và chất thải hóa học đã khô lại. Không khí đặc quánh mùi lưu huỳnh và amoniac. Phía xa, họ nghe thấy tiếng nước chảy xiết, tiếng vang của hệ thống cống ngầm.
Hiếu giúp Mai trèo xuống. Ngay khi cả hai đứng vững trên sàn bê tông lạnh buốt, tiếng gõ cửa từ phía trên vang lên.
"Chúng nghe thấy chúng ta," Mai thốt lên.
Không có thời gian để đóng cửa sập. Hiếu nắm tay Mai và kéo cô chạy về phía tiếng nước chảy. Họ chạy xuyên qua bóng tối, ánh đèn pin chập chờn nhảy múa trên tường. Hiếu cảm thấy adrenaline dâng trào, khiến anh vượt qua cả nỗi sợ hãi và sự kiệt sức.
Bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ phía sau. Ba lính đánh thuê đã xuống đường hầm.
"Đứng lại!" một tên hét lên bằng tiếng Anh, giọng hắn vang vọng đầy đe dọa.
Hiếu không quay đầu lại. Anh biết rằng dừng lại đồng nghĩa với cái chết. Anh cố gắng tăng tốc, nhưng Mai trượt chân trên lớp rêu trơn. Hiếu kéo mạnh cô dậy.
"Không sao," Mai hổn hển. "Chạy tiếp!"
Khi họ chạy đến cuối đường hầm, họ thấy một bức tường bê tông khổng lồ, và một lỗ tròn lớn, nơi nước thải đang đổ ra với một lực mạnh mẽ, tạo thành một con suối nhỏ chảy xiết vào bóng tối sâu hơn.
"Đó là lối ra của cống chính!" Hiếu vừa nói vừa thở dốc. "Chúng ta phải lặn qua đó!"
Không kịp nghĩ, Hiếu nhìn lại. Ba bóng đen đã rút súng. Không còn đường lui.
"Nhảy đi!" Hiếu đẩy Mai về phía lỗ cống.
Mai nhảy, và dòng nước lạnh như băng cuốn lấy cô. Ngay lúc đó, Hiếu nghe thấy tiếng súng nổ. Viên đạn sượt qua tường bê tông bên cạnh anh, làm tung bụi xi măng. Hiếu lao theo Mai, cảm nhận được dòng nước mạnh mẽ kéo anh đi.
Họ bị cuốn đi trong bóng tối hỗn loạn của nước cống. Cả hai cố gắng giữ đầu mình trên mặt nước, nhưng dòng chảy quá mạnh và không gian quá hẹp. Mùi hôi thối kinh khủng ùa vào mũi, họng họ. Hiếu nắm lấy tay Mai, cố gắng truyền cho cô một chút sức mạnh và sự bình tĩnh. Anh cảm thấy bị đập mạnh vào các bức tường bê tông, đau điếng nhưng không buông tay Mai.
Sau một khoảng thời gian dài và kinh hoàng, ánh sáng lờ mờ xuất hiện phía trước. Cống chính đã đổ ra một con kênh nông, chảy ngang qua khu vực công nghiệp. Hiếu dùng toàn bộ sức lực còn lại để kéo cả hai ra khỏi dòng nước, bò lên bờ cỏ dại. Họ nằm đó, ướt sũng, run rẩy và thở dốc, như những sinh vật vừa được tái sinh.
"Chúng ta... chúng ta làm được rồi," Mai thì thầm, nước mắt cô hòa lẫn với nước cống.
Hiếu gật đầu, cố gắng nén cơn ho sặc sụa. Anh kiểm tra chip nhớ. Nó vẫn an toàn trong túi áo chống nước. Khóa Tổng Thể vẫn còn.
Họ đứng dậy, cơ thể đau nhức, và bắt đầu đi bộ dọc theo con kênh, tránh xa khu vực nhà máy. Mục tiêu tiếp theo của họ: một nơi an toàn để công bố sự thật. Họ cần một máy tính không bị theo dõi và một kết nối mạng ổn định.
"Chúng ta không thể dùng internet công cộng," Mai nói, đầu óc cô đã bắt đầu làm việc trở lại. "Bà Thảo có thể theo dõi mọi kết nối được mã hóa. Chúng ta cần một kênh truyền thông hoàn toàn ẩn danh, ngoài hệ thống."
Hiếu suy nghĩ. Anh nhớ đến người bạn cũ của mình, người đã giúp anh rất nhiều trong quá khứ, một cựu kỹ sư mạng lưới bị sa thải vì chống lại Hội Đồng Giám Sát. Anh ta sống biệt lập, làm việc trong một phòng thí nghiệm điện tử dưới tầng hầm, không sử dụng bất kỳ dịch vụ mạng lưới nào của thành phố.
"Tôi biết một nơi," Hiếu nói. "Phòng thí nghiệm của Khang. Anh ta có một hệ thống mạng vệ tinh độc lập. Sẽ mất vài giờ đi bộ và cần phải băng qua một khu rừng."
Họ bắt đầu hành trình xuyên qua bóng tối của khu vực ngoại ô bị lãng quên. Mỗi bước chân là một nỗ lực, nhưng Khóa Tổng Thể trong tay họ là động lực mạnh mẽ nhất.
Khi bình minh bắt đầu ló dạng, họ đã đến căn nhà gỗ nhỏ của Khang, nằm khuất sau những rặng tre. Hiếu gõ cửa theo một mật hiệu cũ. Khang, một người đàn ông gầy gò, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, mở cửa. Anh ta nhìn hai người bạn ướt sũng, nhếch nhác, và hiểu ngay vấn đề.
"Vào đi. Nhanh lên," Khang nói, giọng anh ta trầm và khẩn trương.
Phòng thí nghiệm dưới tầng hầm là một mê cung của dây cáp, màn hình và thiết bị điện tử cũ kỹ. Mùi thiếc hàn và linh kiện điện tử thoang thoảng. Khang đưa cho họ quần áo khô và cà phê nóng.
Mai lập tức cắm chip nhớ vào máy chủ của Khang. Ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt cô. Cô bắt đầu giải mã Khóa Tổng Thể và chuẩn bị công bố.
"Chúng ta cần phải công bố trên nhiều kênh cùng lúc," Mai nói, ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím. "Không chỉ báo chí. Chúng ta phải tải nó lên mọi diễn đàn, mọi mạng xã hội, mọi kênh tin tức. Thêm vào đó, tôi sẽ gửi nó thẳng đến các tổ chức quốc tế mà bà Thảo không thể kiểm soát, như Liên Hiệp Quốc và Tòa án Hình sự Quốc tế. Một khi nó ra khỏi đây, không ai có thể thu hồi nó lại."
"Nhưng trước hết," Hiếu nói, giọng anh kiên quyết. "Chúng ta cần viết một bản tuyên bố. Không chỉ là dữ liệu thô. Chúng ta cần lời nói để giải thích cho mọi người biết Bà Thảo là ai, và Hội Đồng Giám Sát đã làm gì. Mọi người cần phải hiểu sự thật đằng sau những con số."
Họ làm việc không ngừng nghỉ, Khang cảnh giới bên ngoài và chuẩn bị hệ thống truyền tải vệ tinh. Hiếu viết bản tuyên bố, những lời anh viết ra đầy sự phẫn nộ, nhưng cũng đầy hy vọng. Anh kể về Kẻ Kiến Tạo, về sự mục nát của hệ thống, và về cái tên đứng đầu mọi thứ: Bà Thảo. Mai sắp xếp dữ liệu, tạo thành một gói tin nén hoàn hảo, được mã hóa bằng thuật toán không thể bị giải mã trong thời gian ngắn.
Cuối cùng, mọi thứ đã sẵn sàng.
"Đếm ngược năm giây," Mai nói. Mồ hôi lạnh chảy trên sống lưng cô.
Năm. Bốn. Ba. Hai. Một.
Mai nhấn nút. Trong tích tắc, hệ thống vệ tinh của Khang phát ra một tiếng vo ve lớn. Gói tin Khóa Tổng Thể, chứa đựng bản tuyên bố và bằng chứng không thể chối cãi về tội ác của Bà Thảo và Hội Đồng Giám Sát, được gửi đi. Nó bay vào không gian, vượt qua mọi lớp kiểm duyệt, và bắt đầu đổ xuống các hệ thống mạng lưới trên toàn cầu.
"Xong rồi," Khang nói, thở phào nhẹ nhõm. "Mọi thứ đã được gửi đi. Giờ đây, chỉ còn là vấn đề thời gian."
Hiếu nhìn lên màn hình. Bản tuyên bố của anh xuất hiện trên mọi trang tin tức lớn, không chỉ trong thành phố, mà trên toàn thế giới. Vụ bê bối mang tầm quốc tế đã bắt đầu. Cái tên "Bà Thảo" được in đậm, ngay bên cạnh các bằng chứng về rửa tiền, tham nhũng, và các vụ giết người.
Ngay lập tức, điện thoại của Khang bắt đầu rung lên điên cuồng. Các phóng viên, các nhà điều tra, các tổ chức nhân quyền đều liên hệ. Sự thật, một khi được đặt tên, đã trở thành một cơn bão không thể ngăn cản.
Tuy nhiên, niềm vui chiến thắng ngắn ngủi. Khang quay lại, khuôn mặt anh ta nghiêm trọng.
"Có một vấn đề," Khang nói. "Mạng lưới vệ tinh của tôi vừa bị tấn công. Không phải là tấn công thông thường, mà là một cuộc tấn công bằng sóng vi ba có độ chính xác cao. Chúng đã biết chúng ta ở đâu."
Cùng lúc đó, Hiếu nghe thấy tiếng động cơ xe hơi từ bên ngoài, tiếng lốp xe rít lên trên đường đất. Bà Thảo đã phản ứng. Bà ta không chỉ sử dụng lính đánh thuê. Bà ta có cả một mạng lưới theo dõi và vũ khí tinh vi. Cuộc săn đuổi cuối cùng đã đến. Họ đã công bố sự thật, nhưng liệu họ có sống sót để chứng kiến sự thật đó thay đổi thế giới hay không?