Tiếng còi xe cảnh sát xé tan sự tĩnh lặng của Nghĩa trang Lãng Quên. Đội trưởng Mai bước ra khỏi xe, ánh đèn pha rọi thẳng vào ngôi mộ trống. Cô thấy Trần Long đang nằm co quắp trong lồng kính, một hình ảnh kinh hoàng không thể diễn tả bằng lời. Mai đã thấy nhiều cảnh tượng tàn bạo, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một sự trừng phạt mang tính nghi thức, ghê rợn và đầy tính biểu tượng đến vậy. Cô lập tức ra lệnh phong tỏa, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết vụ án đã kết thúc trước khi cô kịp đến.
Mai nhìn thấy chiếc máy ghi âm bị đập vỡ, các linh kiện điện tử văng tung tóe trên nền đất ẩm ướt. Cô nhận ra sự tuyệt vọng của Hiếu. Anh đến để lấy bằng chứng, không phải để giết người. Sự phá hủy này không nhằm xóa dấu vết; nó nhằm hủy diệt sự thật, để Hiếu không còn con đường nào khác ngoài con đường báo thù. KKT đang buộc Hiếu phải lựa chọn giữa luật pháp và công lý cá nhân, và việc phá hủy bằng chứng chính là cú đấm cuối cùng vào niềm tin của Hiếu. Mai cảm thấy một cơn giận dữ lạnh lẽo dâng lên. KKT không chỉ là sát nhân; hắn là kẻ thao túng tâm lý.
Mai rời hiện trường, tâm trí cô quay cuồng với dòng chữ Hiếu để lại trong căn hộ: "Bên trong chiếc gương nứt vỡ." Cô biết đó là mật mã. Chiếc gương phản chiếu mà KKT tạo ra từ mảnh gốm sứ vỡ vụn tại biệt thự Cao Hưng. Mai đã không tin vào những chi tiết nghệ thuật đó, nhưng Hiếu thì khác. Anh đã làm việc với các nghi thức suốt nhiều năm; anh biết rằng ngay cả sự tàn bạo nhất cũng có một logic ẩn đằng sau.
Dưới áp lực lớn từ cấp trên và giới truyền thông, Mai quay lại biệt thự Cao Hưng. Cô yêu cầu các chuyên viên pháp y rút lui, lấy lý do cần tự mình kiểm tra lại các vết cắt trên đá cẩm thạch. Khi chỉ còn một mình trong căn phòng lạnh lẽo đầy mảnh vụn gốm sứ, Mai quỳ xuống, dùng găng tay cẩn thận lật mở những mảnh gốm sứ đã được KKT sắp xếp thành hình chiếc gương phản chiếu ghê rợn. Cô dò xét từng góc cạnh, cảm nhận sự lạnh lẽo của đá cẩm thạch.
Cuối cùng, tại góc khuất nhất của hình tam giác gốm sứ, cô tìm thấy một vết nứt nhỏ, được dán lại bằng một lớp keo trong suốt gần như vô hình. Mai dùng một thiết bị nhiệt độ cao để làm mềm lớp keo, và bên dưới, cô tìm thấy một khoang rỗng được chạm khắc tinh xảo. Bên trong, không phải là bằng chứng buộc tội, mà là một cuốn sổ tay nhỏ, bọc da cũ kỹ, đã ngả màu ố vàng. Cuốn sổ tay này không phải của Cao Hưng; nó là của Trần Minh Hiếu.
Mai run rẩy mở cuốn sổ. Bên trong là các ghi chép bằng tiếng Latinh và các ký hiệu toán học phức tạp – những mật mã mà chỉ Hiếu và cô mới hiểu được từ thời họ còn làm việc cùng nhau. Cuốn sổ này ghi lại toàn bộ quá trình Hiếu điều tra vụ sập cầu Vĩnh An, bao gồm cả những manh mối mà cấp trên đã cố tình phớt lờ, những tài liệu bị thất lạc, và những cái tên bị che giấu. Cuốn sổ này chính là Mắt Xích Đen Tối mà Hiếu đang tìm kiếm. Nó chứng minh Hiếu đã chuẩn bị cho cuộc báo thù này từ rất lâu, nhưng quan trọng hơn, nó chứng minh sự thật đằng sau cái chết của gia đình anh. Hiếu đã không giao nộp bằng chứng cho Mai; anh đã giao nộp sự thật và niềm tin của anh cho cô.
Cùng lúc đó, Hiếu đang ẩn mình trong một căn nhà hoang gần bến cảng. Anh đã dùng toàn bộ năng lượng để giải mã các tài liệu pháp lý của Trần Long mà anh đã kịp sao chép từ chiếc USB. Các tài liệu này là một mê cung của các giao dịch tiền tệ, các bản sửa đổi luật và các cuộc họp kín. Sau nhiều giờ đấu tranh với các thuật toán và hệ thống mã hóa, Hiếu tìm thấy một chuỗi email được mã hóa tinh vi nhất, không liên quan đến Cao Hưng hay Trần Long, mà là các thông tin liên lạc giữa ba trụ cột đã chết và Kẻ Cầm Đầu (The Head).
Kẻ Cầm Đầu này chính là Chu Thế Minh, Chủ tịch danh dự của Tập đoàn Hắc Long. Chu Thế Minh là một huyền thoại trong giới kinh doanh, một con cáo già đã xây dựng đế chế từ hai bàn tay trắng, nhưng thực chất, hắn là kẻ đạo đức giả, người đứng sau toàn bộ vụ án Vĩnh An. Các email cho thấy Chu Thế Minh không chỉ ra lệnh che đậy vụ tai nạn mà còn là người trực tiếp quyết định hi sinh các công nhân để bảo vệ lợi ích của tập đoàn. Hắn là cội rễ của sự mục nát. Hắn là mục tiêu cuối cùng.
Hiếu nhận ra sự khủng khiếp trong kế hoạch của KKT. KKT đã giết ba trụ cột phụ để dọn đường, để Hiếu có được bằng chứng về Chu Thế Minh. KKT đang tạo ra một "ngai vàng" mới cho Hiếu, buộc anh phải tiếp tục cuộc chiến.
Anh nhìn vào bức ảnh của Chu Thế Minh trên mạng. Lão ta sống trong một khu tổ hợp an ninh khép kín, được bảo vệ bởi một đội ngũ cựu lính đặc nhiệm tư nhân, gần như không thể tiếp cận. KKT không thể đột nhập vào đó mà không gây ra một cuộc chiến công khai.
Hiếu chợt nhận ra một chi tiết trong các email của Chu Thế Minh. Lão ta sắp tổ chức một buổi lễ kỷ niệm lớn, đánh dấu năm mươi năm thành lập Hắc Long, tại chính Tòa Tháp Thiên Niên (nơi xảy ra vụ án đầu tiên). Đó là một hành động kiêu ngạo tột cùng, thách thức công lý và cả KKT.
Nếu KKT đã giết ba kẻ trước theo nghi thức, KKT sẽ biến buổi lễ kỷ niệm này thành "tác phẩm" kinh hoàng nhất, một sự hủy diệt công khai và toàn diện. Và Hiếu, với bằng chứng trong tay, sẽ là người duy nhất có thể ngăn chặn KKT, hoặc lợi dụng thảm kịch đó để lật đổ Chu Thế Minh.
Anh cần phải liên lạc với Mai, nhưng không thể. Cô đang truy đuổi anh. Anh cần phải hành động một mình.
Cùng lúc đó, tại sở cảnh sát, Mai đã mở cuốn sổ tay cũ của Hiếu. Cô thấy một ghi chú bằng mực đỏ, một dấu hiệu cảnh báo mà Hiếu từng dùng trong các hồ sơ mật: "Tháp Thiên Niên không chỉ là một tòa nhà; nó là một cái bẫy." Mai kinh hoàng nhận ra ý nghĩa. KKT sẽ không nhắm vào Chu Thế Minh trong nhà riêng; hắn sẽ nhắm vào lão ta tại chính nơi biểu tượng cho tội ác của Hắc Long.
Mai lập tức gọi điện cho cấp trên, nhưng bị từ chối. Cấp trên cho rằng đó là sự hoang tưởng của cô, và buổi lễ kỷ niệm không thể bị hoãn. Mai hiểu rằng hệ thống đã hoàn toàn mục nát. Cô phải chọn. Cô quyết định hành động đơn độc, dùng những manh mối từ cuốn sổ tay của Hiếu để thâm nhập vào Tháp Thiên Niên, không phải để bắt giữ Hiếu hay bảo vệ Chu Thế Minh, mà là để ngăn chặn một thảm kịch kinh hoàng sắp xảy ra, một thảm kịch mà có lẽ, chính Hiếu đã tiên đoán từ lâu. Cuộc đua đã bắt đầu, với hai kẻ săn lùng đơn độc, một người trong bóng tối và một người trong ánh sáng mờ ảo của luật pháp, cùng nhau tiến về một mục tiêu cuối cùng.