Trần Minh Hiếu lao xuống tầng hầm, không khí đặc quánh mùi dầu cháy và hơi nóng kim loại. Anh biết mình đã quá trễ để ngăn chặn kế hoạch ban đầu, nhưng anh còn cơ hội chặn đứng sự hủy diệt tuyệt đối. Bộ đồng phục bảo hộ chống nhiệt của anh đã bắt đầu phát ra tiếng rè rè cảnh báo, cho thấy nhiệt độ môi trường vượt xa mức an toàn. Ngay cả hệ thống làm mát dự phòng được cài đặt chằng chịt trong bức tường bê tông cũng đã ngừng hoạt động, bị Kẻ Kiến Tạo vô hiệu hóa từ bên trong.
Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin gắn trên vai Hiếu chỉ đủ soi rõ những vết nứt khổng lồ và các mảng thép gia cố đang chuyển sang màu đỏ rực. Tiếng thép rít lên, co giãn dưới sức nóng không tưởng, tạo thành một bản giao hưởng kinh hoàng của sự đổ vỡ sắp xảy ra. Anh nhận ra, mục tiêu của Chu Thế Minh không phải là làm sập một phần tháp, mà là biến toàn bộ công trình thành một ngọn lửa địa ngục. Hệ thống Nhiệt Độ Cao, như KKT đã gọi, là một công thức tự hủy dựa trên sự giãn nở của vật liệu, được thúc đẩy bởi nguồn điện năng khổng lồ rút ra từ mạng lưới điện ngầm của thành phố. Đây là một hành động tự sát điên cuồng, biến tháp trở thành ngọn đuốc đài tưởng niệm cho sự thất bại của công lý.
Khi Hiếu bước chân vào khu vực lõi, anh thấy Mai đang nằm sõng soài trên nền bê tông ẩm ướt, cố gắng gượng dậy. Cô bị trúng một cú đánh nặng nề từ Chu Thế Minh. Kẻ Kiến Tạo đứng đó, cao ngạo và lạnh lùng, tay cầm con dao găm bằng titan phản chiếu ánh đèn đỏ. Ánh mắt hắn không còn vẻ trí thức mà thay vào đó là sự cuồng tín đến điên dại.
"Chào mừng, Trần Minh Hiếu," Chu Thế Minh cất giọng, giọng hắn vang vọng khắp không gian rộng lớn của móng tháp. "Ngươi là người cuối cùng trong vở kịch của ta. Ngươi đã mang ánh sáng đến, nhưng ta sẽ mang đến lửa để dọn dẹp tàn dư. Ngươi nghĩ ngươi đã trả thù được Chu Thế Minh tham lam? Không, ta đã giết chết hắn từ lâu rồi. Bây giờ, ta là công lý không khoan nhượng. Ta là sự hủy diệt cần thiết."
Hiếu siết chặt tay, nhìn thẳng vào mắt kẻ thù. Mọi cảm xúc giận dữ, đau khổ, và khao khát trả thù đều bị nén lại thành một quyết tâm lạnh lùng. "Ngươi không phải công lý. Ngươi chỉ là một tên giết người đội lốt người hùng. Ngươi lợi dụng nỗi đau của người khác để thỏa mãn sự kiêu ngạo bệnh hoạn của mình."
"Ngạo mạn?" KKT cười lớn, tiếng cười vang vọng như tiếng kim loại bị bẻ cong. "Sự ngạo mạn là xây dựng một đế chế trên xương máu của những người vô tội. Sự ngạo mạn là để công lý bị mua chuộc. Ta đang sửa chữa những lỗi lầm đó! Chiếc USB của ngươi đã lan truyền sự thật về tham nhũng, nhưng ta đã biến nó thành thông điệp cuối cùng: một lời cảnh báo bằng sự sụp đổ. Nó sẽ là bằng chứng không thể chối cãi về sự thối nát của nền móng này!"
KKT đột ngột lao tới, nhanh như một tia chớp trong bóng tối. Con dao găm sắc lạnh nhắm thẳng vào tim Hiếu. Hiếu phản xạ nhanh chóng, nghiêng người tránh đòn, cảm nhận được hơi lạnh của lưỡi dao sượt qua da. Anh lùi lại, tận dụng lợi thế về sự linh hoạt và hiểu biết về không gian hẹp.
"Mai, bảng điều khiển tổng cộng nhiệt ở bên kia!" Hiếu hét lên, đồng thời né tránh một cú đấm mạnh mẽ nhắm vào đầu. Anh đã vô hiệu hóa khẩu súng điện của KKT từ trước, nhưng sức mạnh thể chất của Chu Thế Minh đã được rèn luyện điên cuồng.
Mai, bằng ý chí phi thường, đã cố gắng đứng dậy, máu rỉ ra từ khóe môi. Cô nhìn thấy Chu Thế Minh đang chiếm thế thượng phong, liên tục dồn Hiếu vào góc tường kim loại. Cô lảo đảo bò về phía Bảng Điều Khiển Tổng Cộng Nhiệt, nơi các dây cáp lớn như rắn đang nhả khói.
Hiếu biết mình không thể đấu sức với KKT. Anh phải đánh lạc hướng. Anh nắm lấy một thanh kim loại vụn gần đó và ném mạnh vào một hệ thống ống dẫn hơi nước. Hơi nước nóng phun ra với áp lực lớn, tạo thành một màn sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn của Chu Thế Minh.
Tận dụng khoảnh khắc mù quáng, Hiếu lao về phía bảng điều khiển. Anh cần một dòng điện ngược cực mạnh, một xung điện từ khổng lồ để tạo ra một cú ngắn mạch cấp độ hệ thống, làm mát đột ngột các mối hàn gia cố. Nhưng để làm được điều đó, anh phải chấp nhận rủi ro dùng chính cơ thể mình làm vật dẫn.
Mai đã đến được bảng điều khiển. Cô thấy Hiếu đang tháo tung các lớp vỏ bảo vệ. "Hiếu, không kịp đâu! Nó được bảo vệ bằng lưới điện cảm ứng!"
"Chỉ có thể dùng thứ ta đã dùng để phanh phui hắn!" Hiếu trả lời, tay anh đã cắm ổ đĩa cứng chứa toàn bộ bằng chứng vào một cổng dữ liệu cũ kỹ. Anh lập trình nhanh chóng, biến ổ đĩa thành một bộ kích xung điện từ. "Mai, phải tìm được khóa từ chính! Khóa từ chính!"
KKT, giận dữ vì bị đánh lừa, lao ra khỏi làn hơi nước. Hắn nhìn thấy Mai và Hiếu đang làm việc điên cuồng bên bảng điều khiển. Mắt hắn long lên sòng sọc. "Vô ích! Mọi nỗ lực của các ngươi đều vô ích!"
Hắn nhào tới chỗ Mai, muốn ngăn cản cô tìm Khóa Từ Chính. Hắn bóp chặt cổ cô, ánh mắt tàn độc. "Ngươi là cản trở cuối cùng!"
Mai không chống cự lại sức mạnh của hắn. Cô chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, và thốt ra một câu nói nhỏ: "Hệ thống... đang ghi âm. Tất cả những lời ngươi nói, Kẻ Kiến Tạo."
Sự bất ngờ thoáng qua trong mắt Chu Thế Minh. Hắn chần chừ một giây. Một giây đó là quá đủ.
Mai tung cú đá cuối cùng, đầy tuyệt vọng, vào chiếc máy tính điều khiển nhỏ gọn dính trên thắt lưng của KKT – thiết bị mà hắn dùng để giữ bí mật danh tính. Chiếc máy nổ tung, lửa điện toán bùng lên, xóa sổ mọi dấu vết về Chu Thế Minh.
Hiếu đã hoàn tất việc kết nối. Anh nắm lấy hai đầu dây điện áp cao. "Chu Thế Minh, công lý không phải là sự hủy diệt. Nó là sự lựa chọn để sống tiếp!"
Hiếu hét lên, dòng điện khổng lồ chạy qua cơ thể anh. Cơ thể anh run lên bần bật, ánh sáng xanh lờ mờ bao phủ. Sức nóng từ lò phản ứng của tháp đột ngột bị cắt, tạo ra một cú sốc nhiệt lớn. Tiếng rít của kim loại bị làm mát đột ngột, lạnh hơn cả không khí, vang lên.
Kẻ Kiến Tạo, bàng hoàng vì bị lộ bí mật và hoảng loạn vì sự can thiệp của Hiếu, vung dao găm trong một nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng. Hắn lao về phía Hiếu, nhưng Mai, dù kiệt sức, đã gượng dậy. Cô dùng hết sức bình sinh, tung người đẩy KKT ra xa.
KKT mất đà, và trong cơn giận dữ không kiểm soát, hắn vấp phải mảng kim loại nóng chảy mà hắn đã sử dụng để làm nóng cốt thép. Hắn ngã sấp xuống, con dao găm văng đi, rơi vào một vũng nước rỉ điện.
Khuôn mặt KKT nhăn lại trong nỗi đau đớn và sự thất vọng. Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng thân thể hắn đã bị sức nóng và dòng điện làm tê liệt.
Hiếu, gần như kiệt sức, lảo đảo rút tay ra khỏi dây dẫn. Anh nhìn Chu Thế Minh, kẻ đã hủy hoại gia đình anh, kẻ đã biến lý tưởng thành sự điên cuồng, đang chìm dần vào bóng tối vĩnh viễn trong lòng Tháp Thiên Niên.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy hai phút, nhưng nó là vĩnh cửu đối với Hiếu và Mai. Tháp Thiên Niên đã được cứu. Sự rung động dữ dội đã ngừng lại. Chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách từ những đường ống bị vỡ.
Mai và Hiếu nhìn nhau. Không cần lời nói. Sự mệt mỏi thể xác và tinh thần đã đạt đến giới hạn. Họ đã chiến thắng. Chu Thế Minh đã chết, Kẻ Kiến Tạo đã bị đánh bại.
Nhưng khi họ leo lên thang thoát hiểm, rời khỏi tầng hầm địa ngục, họ biết rằng câu chuyện chưa kết thúc. Chu Thế Minh chỉ là một mắt xích trong Mắt Xích Đen Tối, một kẻ bị lợi dụng. Bằng chứng đã được phát tán. Sóng gió chính trị và kinh tế sẽ nổi lên. Cuộc chiến chống lại sự thối nát và lòng tham của thành phố vẫn còn ở phía trước. Họ đã thắng một trận chiến, nhưng cuộc chiến lớn hơn đang chờ đợi họ ở bên ngoài.
Họ bước ra khỏi tháp, lẫn vào đám đông hoảng loạn, những người đang cố gắng thoát khỏi tòa nhà sau cảnh báo giả mạo và sự cố kỹ thuật. Không ai biết rằng hai người này vừa cứu toàn bộ thành phố khỏi một thảm họa không thể tưởng tượng nổi. Dưới ánh trăng mờ nhạt, Hiếu và Mai, mệt mỏi nhưng vững vàng, bắt đầu cuộc hành trình mới của họ, mang theo gánh nặng của chân lý và hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. Họ là những người hùng vô danh, những kẻ gánh vác sự thật trong một thế giới đầy rẫy dối trá.