máu mủ không ràng buộc

Chương 10: Lời thề của ông Lâm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ông Lâm từ lâu đã giấu Minh Châu chuyện về kết quả nhóm máu. Nhưng càng im lặng, nỗi nghi ngờ trong ông càng trở thành gánh nặng. Mỗi khi nhìn vào gương mặt Minh Quân, ông vừa thấy thương, vừa thấy xa lạ. Có lúc, ông tự trách bản thân đa nghi, nhưng lý trí lại thì thầm: *“Không có khói thì làm sao có lửa.”*

Một tối, khi Minh Châu đã ngủ say, ông Lâm ngồi một mình trong thư phòng. Trước mặt là hai tờ giấy xét nghiệm, một của mình, một của Minh Quân. Những con số lạnh lùng như mũi dao cứa vào lòng. Ông châm một điếu thuốc, khói bay mờ cả căn phòng, nhưng không làm dịu được sự rối bời.

Ông lẩm bẩm như thề với chính mình:

– Nếu có điều gì đó bị che giấu… tôi nhất định phải tìm ra. Tôi không thể để gia đình này sống trong dối trá.

Từ hôm đó, ông Lâm bắt đầu âm thầm tìm kiếm. Ông lân la hỏi han bác sĩ quen, tìm hiểu về khả năng “nhóm máu lạ”. Rồi ông lặng lẽ quan sát xung quanh, để ý nhiều hơn đến những đứa trẻ cùng trang lứa. Một lần, tình cờ ông bắt gặp Lan Anh đi cùng Hạnh ngang qua cổng biệt thự. Cô bé gầy gò trong bộ quần áo sờn cũ, nhưng đôi mắt sáng long lanh và nét mặt thanh tú lại khiến tim ông khựng lại.

“Giống… rất giống Châu…” – ý nghĩ ấy làm ông lạnh người. Ông đứng lặng, nhìn theo bóng hai mẹ con xa dần, trong lòng cuộn lên cảm giác bất an chưa từng có.

Đêm đó, ông lại trằn trọc. Minh Châu nằm bên cạnh, nắm tay ông dịu dàng, nhưng ông không sao ngủ nổi. Cảm giác như cả thế giới đang giấu ông một bí mật khủng khiếp.

Ông tự nhủ, dù phải lật tung mọi ngóc ngách, ông cũng sẽ làm sáng tỏ. Vì gia đình. Vì sự thật. Và vì chính đứa trẻ đang mang họ ông… dù nó có thực sự là con ruột hay không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×