Từ sau ngày cầm kết quả nhóm máu của Lan Anh, Hạnh sống trong thấp thỏm không yên. Mỗi lần nghe ai đó buông lời bàn tán, dù chỉ thoáng qua, trái tim cô lại giật thót như vừa bị bóp nghẹt.
Ban ngày, Hạnh cố gắng giữ vẻ bình thường, chăm chỉ làm việc, mỉm cười với hàng xóm. Nhưng đêm xuống, khi im lặng bao trùm, cô lại trở thành con người khác – đôi mắt mở to, trán đẫm mồ hôi, ký ức đêm mưa mười mấy năm trước không ngừng hiện về.
“Lỡ như họ phát hiện… lỡ như họ lấy lại con… mình sẽ mất tất cả. Con bé sẽ bỏ mình mà đi…” – ý nghĩ ấy khiến Hạnh hoảng loạn, có khi bật khóc nức nở bên cạnh Lan Anh đang ngủ say.
Càng lo sợ, Hạnh càng khắt khe với con. Cô cấm Lan Anh qua lại nhiều với bạn bè, không cho con đến gần khu nhà giàu nơi Minh Châu sống. Mỗi lần thấy con gái vô tình nhìn về phía ngôi biệt thự ấy, ánh mắt Hạnh lại tối sầm.
Lan Anh ngây thơ không hiểu, chỉ nghĩ mẹ mình quá nghiêm khắc. Nhưng trong sâu thẳm, cô bé cũng cảm nhận được khoảng cách lạ lùng. Tình thương của mẹ vẫn đầy, nhưng xen lẫn trong đó là sự sợ hãi không thể gọi thành tên.
Một lần, Lan Anh tò mò hỏi:
– Mẹ ơi, sao lúc nào mẹ cũng sợ con đi đâu đó? Con chỉ muốn ra ngoài chơi thôi mà.
Hạnh ôm con, nước mắt rơi không kìm được, chỉ khẽ thì thầm:
– Con là tất cả của mẹ. Mẹ sợ… một ngày nào đó, mẹ mất con.
Câu trả lời úp mở ấy khiến Lan Anh hoang mang. Nhưng Hạnh không giải thích thêm.
Trong bóng tối, nỗi sợ trong lòng Hạnh ngày một lớn dần. Nó như một bóng ma dai dẳng, theo cô từng bước, rình rập từng khoảnh khắc. Cô biết rõ, một khi sự thật bị phơi bày, tất cả sẽ sụp đổ. Và cái ngày ấy… đang đến gần.