máu mủ không ràng buộc

Chương 12: Sự bất an của Minh Châu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Châu dạo gần đây thường cảm thấy ngột ngạt trong chính ngôi nhà của mình. Bữa cơm vốn là nơi ấm áp, nay trở thành chiến trường căng thẳng. Ông Lâm ngày càng nghiêm khắc với Minh Quân, còn cậu bé thì ngày càng phản kháng dữ dội.

– Con làm sao mà lại cãi cha như thế? – chị gắt gỏng, nhưng rồi lại bật khóc, ôm con vào lòng.

– Mẹ không hiểu đâu! – Minh Quân gào lên, vùng khỏi vòng tay mẹ, bỏ chạy vào phòng, đóng sầm cửa.

Minh Châu đứng chết lặng. Khi quay sang, chị thấy ánh mắt của chồng. Một ánh mắt đầy lạnh lùng, xen lẫn nghi ngờ. Lần đầu tiên trong đời, chị cảm thấy giữa mình và chồng có một bức tường vô hình.

Đêm hôm ấy, chị thủ thỉ với ông Lâm:

– Con mình đang tuổi lớn, cần kiên nhẫn hơn. Sao anh lại nhìn nó như thể… nó không phải con anh vậy?

Ông Lâm khựng lại. Anh muốn nói ra hết, muốn đưa tờ xét nghiệm cho vợ, muốn thét lên sự nghi ngờ đang thiêu đốt mình từng ngày. Nhưng rồi, nhìn khuôn mặt hốc hác của Minh Châu, nghe giọng chị run run, anh nuốt tất cả xuống, chỉ khẽ quay đi.

– Anh mệt. Đừng hỏi thêm.

Minh Châu cảm thấy tim mình lạnh đi. Nỗi lo lắng mơ hồ ngày càng lớn: chồng thì xa cách, con thì nổi loạn. Gia đình hạnh phúc mà chị từng tự hào, dường như đang trượt khỏi tầm tay.

Có đêm, chị lặng lẽ vào phòng con, ngồi bên giường nhìn gương mặt đang ngủ say. Khuôn mặt ấy, sao càng nhìn chị lại càng thấy xa lạ? Đôi mắt, sống mũi, dáng miệng… hình như chẳng có nét nào giống chị và chồng. Ý nghĩ ấy khiến chị rùng mình, vội vàng tự trách bản thân hoang tưởng.

Ngoài cửa, ông Lâm đứng lặng trong bóng tối, nghe tiếng nức nở của vợ. Anh siết chặt nắm tay. Bí mật này, sớm muộn cũng phải được phơi bày.

Và khi điều đó xảy ra, anh biết chắc, sẽ chẳng còn gì có thể quay lại như xưa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×