máu mủ không ràng buộc

Chương 3: Chồng bỏ đi trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạnh từng nghĩ, chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn, một gia đình dù nghèo khó vẫn có thể hạnh phúc. Nhưng cái ngày cô cầm trên tay tờ giấy khám thai với dòng chữ “thai được 3 tháng”, thì cũng là ngày chồng cô bỏ đi không một lời từ biệt.

Đêm đó, gió lùa qua những khe cửa hẹp trong căn nhà trọ tồi tàn, mùi ẩm mốc xộc lên nồng nặc. Cô ngồi chờ chồng mãi đến nửa đêm, ruột gan nóng như lửa đốt. Khi mở cánh cửa gỗ ọp ẹp, cô bắt gặp ánh mắt hàng xóm lấp lửng:

– Nó đi rồi… thấy dắt theo một người đàn bà khác.

Trái tim Hạnh như rơi xuống vực thẳm. Cô ôm bụng bầu, lảo đảo ngồi xuống, nước mắt giàn giụa. Chưa bao giờ trong đời, cô cảm thấy cô độc đến thế.

Từ hôm đó, cô phải một mình đi làm thuê, một mình chống chọi với những cơn nghén dữ dội. Tiền lương ít ỏi từ công việc giúp việc trong nhà Minh Châu chỉ đủ để mua gạo và vài viên thuốc bổ. Có những ngày đói lả, Hạnh chỉ ăn cơm chan nước mắm, dành phần thức ăn ít ỏi cho đứa con trong bụng.

Thế nhưng, số phận như trêu ngươi. Mỗi lần xách nước lau sàn, dọn bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị, cô lại nghĩ đến cảnh mình ngồi trong căn phòng trọ tối tăm, chẳng có gì ngoài mớ rau luộc và chén muối trắng. Khoảng cách giàu – nghèo càng lúc càng dày lên như bức tường lạnh lẽo, bóp nghẹt trái tim cô.

Đêm khuya, khi bụng bầu đã nặng, Hạnh nằm co ro trên chiếc chiếu rách, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên. Cô nhớ đến những ngày đầu yêu chồng – cũng dưới những cơn mưa thế này, anh từng che ô cho cô, nói rằng:

– Dù sau này có nghèo, anh vẫn sẽ bảo vệ em và con.

Lời hứa ấy giờ hóa thành trò cười cay đắng. Người đàn ông bỏ mặc cô giữa dòng đời, còn bản thân ung dung cùng người đàn bà khác đi tìm hạnh phúc.

Chính đêm mưa ấy, lần đầu tiên trong tim Hạnh trỗi dậy một cảm giác lạ lùng: vừa căm hận, vừa tuyệt vọng, vừa khao khát được đổi đời. Cô nghĩ đến đứa con chưa chào đời – liệu rồi nó có phải sống một kiếp nghèo khổ, bị chà đạp như cô hay không?

Khi đau đớn cùng cực, lòng người thường nảy sinh những ý nghĩ cực đoan. Hạnh bắt đầu tự nhủ: *“Nếu có cách để con mình được sống một cuộc đời khác… liệu mình có đủ can đảm làm điều đó không?”*

Ngoài trời, tiếng sấm lại vang rền. Bóng tối che lấp những giọt nước mắt chan hòa, và cũng che lấp luôn mầm mống của một quyết định sẽ thay đổi cuộc đời nhiều người.

Đêm chồng bỏ đi trong im lặng, Hạnh chính thức đánh mất niềm tin vào cuộc đời, và cũng chính là khởi đầu cho bi kịch đổi con về sau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×