máu mủ không ràng buộc

Chương 4: Âm mưu trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm mưa hôm ấy tưởng chừng đã nuốt trọn những giọt nước mắt cuối cùng của Hạnh, nhưng không. Những tháng ngày sau đó, nỗi oán hận và ghen ghét cứ lớn dần như một ngọn lửa ngấm ngầm, thiêu rụi sự dịu dàng vốn có trong cô.

Càng ở trong nhà Minh Châu lâu, Hạnh càng thấm thía sự chênh lệch. Bữa ăn thừa thãi, chỉ một chút cũng đủ cho cả tuần sinh hoạt của cô và con. Chiếc áo Minh Châu mặc một lần đã bỏ, giá bằng mấy tháng lương giúp việc. Những lọ mỹ phẩm vứt lăn lóc trong phòng tắm có giá bằng cả gia tài của Hạnh.

Cô từng nhủ lòng: “Cố gắng làm việc, dành dụm, con mình rồi sẽ có cuộc sống tốt hơn.” Nhưng mỗi khi nhìn thấy đôi vợ chồng giàu sang ấy nắm tay nhau, cười nói, chăm chút cho đứa con chưa chào đời, lòng Hạnh lại thắt lại. Hình ảnh chồng cũ bỏ đi, câu hứa hẹn rỗng tuếch vang lên trong đầu, càng khiến cô tuyệt vọng.

Một buổi tối, khi dọn dẹp phòng khách, cô nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa Minh Châu và chồng:

– Em chỉ ước sau này con chúng ta có đủ đầy tất cả, không bao giờ phải khổ cực như người khác.

– Em yên tâm, chỉ cần có anh, nó sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.

Hạnh đứng ngoài, bàn tay siết chặt cán chổi, mồ hôi lạnh túa ra. Trong tim cô, một giọng nói âm u vang lên:

*“Tại sao con họ thì được hưởng sung sướng, còn con mình phải chịu kiếp khổ nạn? Nếu số phận đã bất công, tại sao mình không tự thay đổi nó?”*

Ý nghĩ ấy khiến Hạnh rùng mình. Cô tự tát vào má mình, cố xua đi những ý niệm đen tối. Nhưng càng ngày, giọng nói đó càng vang rõ.

Đêm khuya, Hạnh trằn trọc trên chiếc giường nhỏ trong phòng kho, bụng bầu nặng nề. Tiếng mưa ngoài hiên rơi lộp bộp, ánh đèn đường le lói qua ô cửa sổ mờ bụi. Cô nhìn lên trần nhà, thì thầm như kẻ mất trí:

– Nếu có thể đổi số phận cho con, mình sẽ làm…

Những ngày sau, Hạnh bắt đầu quan sát kỹ lưỡng. Cô để ý cách y tá bế trẻ sơ sinh đi đâu, đặt ở đâu. Cô dò xét từng khe hở trong quy trình của bệnh viện, để trong đầu vẽ ra một kịch bản điên rồ.

Trong cơn mơ màng giữa đau đớn và khao khát, một âm mưu dần hình thành: **khi thời khắc sinh nở đến, cô sẽ tráo đổi đứa trẻ.**

Ý nghĩ ấy đáng sợ, nhưng lại gieo cho Hạnh một hy vọng méo mó: con gái cô sẽ không phải lớn lên trong căn nhà trọ ẩm mốc, không phải chịu đói rét, không phải oán hận như mẹ nó.

Còn đứa trẻ kia… Cô cố tình không nghĩ đến.

Ánh mắt Hạnh dần trở nên sắc lạnh. Trong bóng tối, người đàn bà khổ cực ấy đã bước qua ranh giới nguy hiểm, để nuôi dưỡng một âm mưu có thể thay đổi cuộc đời hai gia đình – và chôn vùi tất cả trong bi kịch.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×