máu mủ không ràng buộc

Chương 5: Đứa bé bị đánh tráo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm mưa kéo dài không dứt. Bầu trời u ám xé toạc bởi những tia sét sáng lòa. Trong phòng sản, ánh đèn trắng hắt xuống những khuôn mặt mệt mỏi và căng thẳng.

Tiếng khóc của hai đứa trẻ vang lên gần như cùng lúc, một trai, một gái. Sự trùng hợp ấy như trò đùa cay nghiệt của số phận.

Minh Châu kiệt sức nằm trên giường, nhưng vẫn gắng mỉm cười khi bác sĩ đặt đứa con trai đỏ hỏn vào vòng tay. Gương mặt bé nhỏ, làn da trắng hồng, hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn – đứa trẻ ấy chính là niềm hạnh phúc của cả gia đình. Người chồng ngồi cạnh, nắm chặt tay vợ, ánh mắt rạng rỡ chưa từng thấy.

Trong khi đó, ở giường kế bên, Hạnh ôm đứa con gái bé bỏng, gầy gò. Tiếng khóc của nó yếu đến mức như có thể tắt lịm bất cứ lúc nào. Nỗi thương con khiến Hạnh nghẹn ngào, nước mắt lăn dài. Nhưng cùng lúc ấy, cô nhìn sang bên kia rèm. Đứa trẻ trai kháu khỉnh nằm trong nôi êm ái, được bọc bằng tã vải sạch sẽ, bên cạnh là ánh mắt yêu thương vô bờ bến của đôi vợ chồng giàu có.

Một ý nghĩ lóe sáng, lạnh lùng mà dữ dội: *“Nếu con mình ở vị trí đó, nó sẽ được yêu thương, được sống như công chúa. Còn nếu không… cả đời nó sẽ phải chịu khổ như mình.”*

Khoảnh khắc ấy, cơn ghen ghét và tuyệt vọng đan xen, bóp nghẹt lý trí.

Khi y tá vội vàng đi chuẩn bị hồ sơ, bỏ lại hai chiếc nôi cạnh nhau, Hạnh cảm nhận rõ nhịp tim mình đập dồn dập trong lồng ngực. Đôi mắt mờ nhòe vì nước mắt, bàn tay cô run lên khi chạm vào thành nôi của đứa trẻ nhà chủ.

Cô quay sang nhìn con gái mình lần cuối. Đứa bé gái vẫn yếu ớt, làn da xanh xao. Trái tim Hạnh như bị xé đôi, nhưng giọng nói trong đầu lại gào thét:

*“Con phải sống khác mẹ. Con không thể chịu khổ như mẹ!”*

Trong cơn bốc đồng tuyệt vọng, Hạnh cúi xuống, hôn lên trán con gái, thì thầm run rẩy:

– Tha lỗi cho mẹ… mẹ chỉ muốn con hạnh phúc thôi.

Rồi, trong tích tắc, bàn tay ấy thực hiện hành động khủng khiếp: cô đặt con gái mình vào chiếc nôi sang trọng, và bế đứa con trai kia vào vòng tay.

Tất cả diễn ra trong im lặng. Ngoài kia, tiếng mưa rơi ào ạt che đi nhịp thở gấp gáp, che đi tiếng sụt sùi của một người mẹ vừa bán rẻ lương tâm.

Khi y tá quay lại, chẳng ai nhận ra điều gì khác lạ. Hai đứa trẻ nằm trong hai chiếc nôi, ngủ say sưa, vô tri vô giác.

Chỉ có Hạnh, ngồi co ro ở góc giường, ôm đứa con trai không phải của mình, trái tim vừa đau đớn vừa run rẩy trong một niềm hy vọng méo mó.

Bí mật đã được gieo xuống. Một bí mật sẽ lớn lên cùng hai đứa trẻ, và khi bùng nổ, nó sẽ hủy diệt tất cả những gì họ từng có.

Ngoài cửa sổ, một tia sét xé ngang trời, soi rõ đôi mắt Hạnh – đôi mắt đỏ hoe, chất chứa bi kịch không thể quay đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×