Một buổi chiều cuối hè, Minh Quân ngã từ cầu thang xuống trong lúc chạy nhảy. Vết thương không nặng, nhưng bác sĩ yêu cầu kiểm tra máu để phòng biến chứng.
Khi kết quả xét nghiệm được đưa về, ông Lâm – chồng Minh Châu – sững sờ. Nhóm máu của Minh Quân hoàn toàn không trùng với bất kỳ nhóm máu nào của hai vợ chồng. Ban đầu, ông cho rằng có thể do sai sót từ phía bệnh viện, nên âm thầm cho làm lại. Nhưng kết quả vẫn y hệt.
Một vết rạn nhỏ, vô hình, bắt đầu len lỏi trong lòng ông. Đêm đó, ông trằn trọc, ánh mắt liên tục hướng về đứa trẻ đang ngủ say trong phòng riêng. “Tại sao lại thế? Con mình… có thật sự là con mình không?” – câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, khiến ông bất an tột độ.
Minh Châu không biết gì về chuyện này. Với chị, Minh Quân vẫn là bảo bối duy nhất, là tất cả niềm tin và tình yêu. Chị kiệt sức sau bao tháng ngày chăm lo, nên khi nghe chồng nhắc đến kết quả xét nghiệm, chỉ gạt đi:
– Anh nghĩ nhiều quá rồi. Sai sót trong y tế vẫn có mà. Con rõ ràng là con của chúng ta.
Ông Lâm im lặng, nhưng nỗi nghi ngờ đã bám rễ.
Trong khi đó, Lan Anh ở ngôi nhà nhỏ ven sông vẫn ngày ngày học hành, phụ giúp mẹ. Một lần, cô bé được trường cho kiểm tra sức khỏe định kỳ miễn phí. Khi nhìn kết quả ghi rõ nhóm máu, Hạnh bàng hoàng. Nhóm máu ấy trùng khớp với vợ chồng nhà chủ, không thể nhầm lẫn.
Hạnh choáng váng, bàn tay run lẩy bẩy cầm tờ giấy. Trái tim thắt chặt như bị ai bóp nghẹt. Bí mật chôn giấu bao năm tưởng an toàn, giờ lại lung lay chỉ vì một dòng chữ khô khan.
Đêm đó, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn con gái ngủ ngoan mà nước mắt rơi lã chã. Nỗi sợ hãi ngày một lớn: *“Nếu sự thật lộ ra, mình sẽ mất tất cả. Mình sẽ mất con…”*
Ở một nơi khác, ông Lâm cũng trằn trọc không ngủ. Hai mảnh ghép tưởng chừng rời rạc nay lại bắt đầu khớp với nhau một cách đầy nghiệt ngã.
Và thế là, những vết nứt đầu tiên trong bí mật mười năm trước dần hiện rõ. Tất cả chỉ mới bắt đầu…