Sáng hôm sau, căn phòng vẫn yên lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mộ Tuyết ngồi trên mép giường, tay ôm lấy gối, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không. Môi cô vẫn còn nhợt nhạt sau đêm qua, và trong tim cô là một sự hỗn loạn mà cô không thể gọi tên.
Cô ghét anh ta. Ghét đến mức muốn hét lên, muốn dùng tay phá vỡ tất cả. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một sự rung động sâu thẳm—một cảm giác tội lỗi mà cô không thể thừa nhận, một mầm mống của sự đồng cảm với kẻ thù.
Lý Quế bước vào mang theo bữa sáng, nhưng Mộ Tuyết chẳng buồn nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nhận thức rằng, cuộc chiến không chỉ còn là sinh tồn hay trả thù nữa. Nó đã trở thành một trận chiến của trái tim, nơi mỗi nhịp đập đều là mâu thuẫn, sợ hãi và cám dỗ.
Chiều hôm đó, Ngôn Châu xuất hiện. Anh vẫn lạnh lùng, bước vào phòng như một ông chủ tuyệt đối. Nhưng đôi mắt anh tránh né ánh nhìn của Mộ Tuyết, như thể vừa xấu hổ vừa bối rối.
“Cô có ổn không?” Giọng anh trầm, không còn gay gắt như trước.
Mộ Tuyết nhắm mắt lại, thở dài: “Ta ổn. Nhưng không phải vì ngươi. Ta ổn vì ta vẫn còn thù hận.”
Ngôn Châu lặng im, bước lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bên ngoài, cơn mưa rào đã tạnh, nhưng những giọt mưa vẫn còn sót lại trên lá. Anh nhớ đến em gái, nhớ đến nỗi đau của bản thân.
“Ta không muốn cô chịu thêm đau khổ,” anh nói, giọng thấp đến mức như thì thầm. “Nhưng ta cũng không thể buông tay. Cô… khiến ta mất kiểm soát.”
Mộ Tuyết nghiến răng: “Ngươi muốn gì? Muốn biến ta thành kẻ phục tùng, hay muốn thử xem lòng ta sẽ tan vỡ bao nhiêu?”
Ngôn Châu quay đầu, ánh mắt đầy khao khát và hối hận đồng thời: “Cả hai. Ta muốn cô hiểu rằng, tình cảm của ta, hận thù của ta… tất cả đều ràng buộc cô. Nhưng điều tồi tệ nhất… là ta không thể phân tách chúng ra.”
Khoảnh khắc ấy, Mộ Tuyết cảm thấy trái tim mình bị kéo căng. Cô ghét anh ta vì sự tàn nhẫn, ghét vì đã hủy hoại cuộc đời cô. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận một điều: đôi mắt đó, nỗi đau đó, khiến cô muốn gần anh, muốn hiểu anh hơn.
Ngôn Châu tiến lại, đưa tay chạm nhẹ vào vai cô. Mộ Tuyết quay mặt đi, run rẩy. Anh dừng lại, đôi mắt dán chặt vào cô, như thể nhìn thấu mọi bí mật, mọi sợ hãi:
“Ta biết cô sợ… nhưng đừng trốn chạy. Ta không muốn cô tan biến như một bóng ma. Cô phải sống… phải sống với sự hận thù này. Nhưng đồng thời, cô cũng phải thừa nhận một điều: cô đang bị kéo vào ta.”
Mộ Tuyết khẽ cắn môi, cảm giác hỗn loạn trào dâng. Cô biết, anh nói đúng. Cô đang bị cuốn vào một vòng xoáy mà chính cô không thể thoát ra: vừa căm ghét, vừa đồng cảm, vừa sợ hãi, vừa khao khát.
Ngôn Châu cúi xuống, như muốn nói thêm, nhưng chỉ khẽ đặt tay lên trán cô, rồi đứng dậy rời đi. Bước chân anh vang vọng trên sàn gỗ, để lại Mộ Tuyết với cơ thể run rẩy, trái tim nặng trĩu, và một nỗi đau ngọt ngào mà cô không dám gọi tên.
Câu kết: Mộ Tuyết ôm mình, mắt rưng rưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa đã dứt, nhưng trong lòng cô, cơn bão chưa bao giờ ngừng. Cô biết, từ giờ trở đi, mỗi lần gặp Ngôn Châu sẽ là một trận chiến giữa hận thù và những cảm xúc tội lỗi—vòng xoáy ngược luyến đã chính thức bắt đầu, và không ai có thể thoát ra.