Sáng hôm sau, Mộ Tuyết thức dậy với cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí vẫn căng như dây đàn. Cơn mệt mỏi vật lý của cô chẳng là gì so với cảm giác rối loạn bên trong. Hình ảnh Ngôn Châu, lặng lẽ bên chiếc trâm tóc của Mộng Tuyết, vẫn ám ảnh cô.
Cô biết rõ một điều: cô vẫn căm ghét anh ta. Anh ta là kẻ thù, là người đã hủy hoại gia đình cô, lấy đi cha mẹ, lấy đi tất cả mà cô từng yêu thương. Nhưng đồng thời, trong khoảnh khắc ấy, cô đã nhìn thấy một con người thật sự, đầy nỗi đau và mất mát.
“Ghét hay thương? Ta không được phép thương…” Mộ Tuyết thì thầm với chính mình, tay siết chặt vỏ gối. Lòng cô vừa căm hận, vừa bối rối đến mức đau nhói.
Ngôn Châu xuất hiện vào giờ ăn sáng, như không có gì xảy ra đêm qua. Anh đi vào phòng với bộ vest lịch lãm, ánh mắt sắc lạnh và hoàn toàn kiểm soát.
“Dậy chưa?” Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không một chút mềm yếu.
Mộ Tuyết lặng im, chỉ đáp bằng cái gật đầu. Cô không muốn bất kỳ cuộc trò chuyện nào. Mọi lời nói giờ đây đều giống như nhát dao, có thể làm xé toạc bức màn kiêu hãnh mà cô đang bấu víu để tồn tại.
Ngôn Châu quan sát cô một lúc, sau đó đặt đĩa ăn trước mặt. Anh không hỏi gì thêm. Hành động này khiến Mộ Tuyết vừa bực bội vừa hoang mang. Anh ta đang kiểm soát, nhưng lại không công khai tra tấn hôm nay—đó là một hình thức khác của quyền lực, tinh vi hơn cả roi vọt.
Trong khi ăn, Mộ Tuyết nhận ra điều mà cô chưa bao giờ dám thừa nhận: cô bị cuốn theo sự hiện diện của anh. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt lướt qua cô đều khiến tim cô nhói lên. Cô ghét bản thân vì điều đó. Cô ghét Ngôn Châu, nhưng một phần trong cô lại muốn hiểu nỗi đau trong mắt anh.
Sau bữa ăn, Ngôn Châu đề nghị đưa cô đi dạo trong vườn, hai người hầu đi kèm như quy định. Mộ Tuyết gật đầu, không nói một lời.
Khi họ đi đến một lối đi ít người qua lại, Ngôn Châu bất ngờ dừng lại. Anh quay sang cô, giọng trầm, vừa nghiêm khắc vừa yếu ớt:
“Ta không muốn cô sống trong nỗi cô độc tuyệt đối, nhưng cũng không thể để cô quên đi những gì cô phải nhớ. Cô đã nhìn thấy ta yếu đuối… Nhưng đó không phải là sự tha thứ, Tô Mộ Tuyết.”
Cô quay mặt đi, cố che giấu trái tim đang đập loạn nhịp. Cô hiểu rằng, anh ta đang thử cô, kiểm tra xem cô có nhận ra điểm yếu của anh ta hay không. Nhưng trái tim cô lại rung lên một cách phản trực giác.
“Ta không cần sự thương hại,” Mộ Tuyết thầm nói với chính mình, môi mím chặt. “Ta sẽ không để nó lay chuyển lòng thù hận của ta.”
Nhưng trong khoảnh khắc đối diện, cô nhận ra một sự thật đáng sợ: Ngôn Châu không chỉ là kẻ thù. Anh ta là người đàn ông duy nhất, ngoài cha mẹ và gia tộc đã mất, khiến cô cảm thấy rung động—một cảm giác trái với tất cả lý trí và sự căm hận.
Ngôn Châu im lặng, nhưng ánh mắt anh nhìn thấu cô. Có lẽ anh cũng nhận ra điều gì đó trong cô, một mối liên kết không lời giữa hai nỗi đau, hai số phận bị lịch sử và thù hận xiềng xích.
Khi trở về phòng, Mộ Tuyết nhìn ra khung cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời chiếu qua tán lá. Cô biết rằng, con đường phía trước sẽ không đơn giản. Cô phải đấu tranh không chỉ với Ngôn Châu, mà còn với chính trái tim mình.
Cô nhắm mắt lại, tự nhủ: “Ta ghét hắn… nhưng ta cũng sợ, sợ nếu ta không ghét, ta sẽ mất chính mình. Sự thù hận này… phải giữ. Nếu mất nó, ta cũng sẽ mất đi bản thân.”
Đêm đến, Mộ Tuyết vẫn thức, tay đặt trên ngực. Một nỗi cô độc vừa nhức nhối vừa ngọt ngào len lỏi. Trong lòng cô, ranh giới giữa hận thù và đồng cảm đã mờ đi, tạo ra một hỗn hợp cảm xúc vừa nguy hiểm, vừa ám ảnh.
Câu kết: Và trong bóng tối, Mộ Tuyết biết rằng, cuộc chiến này không chỉ là sinh tồn—mà là đấu tranh để giữ vững bản thân, ngay cả khi trái tim cô biết, nó đang dần bị kẻ thù xâm chiếm.